Tôi nhìn xung quanh, đây là phòng của tôi.
Hắn đặt tôi ngồi trên giường, khoanh tay lạnh lùng hỏi: “Ngươi rảnh lắm sao? Rảnh đến mức còn đi gặp ma nữa?"
Sao tôi biết được nơi đấy có ma chứ? Tôi chỉ đi dạo phố mà thôi."
Thái độ của hắn làm tôi có chút buồn bực.
Người khác là đàn ông đểu, còn hắn là con quỷ đểu.
"Ngươi đã quên những lời ta nói rồi sao? Sau khi linh thai được hình thành, ngươi nên cẩn thận, một khi có tổn hại gì..."
"Một khi có tổn hại, thì anh uổng công khổ cực làm suốt bảy ngày! Đúng không? Đúng là làm khó cho anh rồi." Tôi tức giận đốp lại hắn.
Tôi sợ anh, cái đấy tôi nhận, tôi không uống thuốc.
Thì anh còn muốn thể nào nữa?
Phong Ly Ngân lạnh mặt, hai mắt sắc nhọn như mũi băng, lạnh lùng nhìn tôi.
Trong ánh mắt sâu thẳm u ám đó, hai con ngươi cứ âm thầm chuyển động, tôi có ảo giác nhìn thấy được nham thạch nóng chảy đang chuyển động trong vực thẳm.
Đó là một sức hút nguy hiếm trí mạng.
"Quan Thanh Tiêu.” Hắn tiến sát lại trước mặt tôi, trầm giọng nói: “Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, hãy nhận thức rõ thân phận của mình, ngươi chính là vợ của người cõi âm, đến chết cũng không thể thay đổi, ngươi phải có chút tự giác bảo vệ cái thứ ở trong bụng của ngươi.”
Trong lòng tôi còn oán hận hắn.
Bình thường khi hắn cứng lên, mặc kệ trạng thái sức khỏe của tôi cũng thôi đi, tôi nhẫn nhịn! Nhưng mà cái lần ở trong xe đó, hắn ta cũng mặc kệ cả tâm trạng của tôi lúc đó!
Khi đó tôi sợ hãi đến mức nào! Bố tôi sống chết không rõ, con quỷ mặt đỏ còn hét lên muốn chặt đứt chân tay của tôi! Móc bụng ra! Tôi đã sợ hãi đến suýt ngất xỉu!
Kết quả thì sao chứ? Vác tôi lên xe xong liền làm, không có nửa câu an ủi, không chút dịu dàng, còn thắc mắc tại sao hôm qua tôi đã làm ướt cả giường rồi, mà hôm nay lại khó đưa vào đến vậy!
“Đừng nói dễ nghe như vậy, vợ của người cõi âm cái gì chứ, không phải chỉ là công cụ sinh đẻ thôi sao? Giống y như mấy cái quảng cáo lừa đảo, chỉ là tôi rẻ hơn, tôi dùng để hiến tế trả nợ, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, không thể kêu đau, không thể kêu sợ, không thể không đồng ý!”
Tức giận mà tôi đè nén bao lâu nay bây giờ cũng được bộc phát.
Bố tôi thì đang hôn mê trên giường bệnh, cái gì mà âm khí xâm nhập vào xương tủy, cái gì mà nghiệp chướng phải trả, cái gì mà một triệu.. một gia tộc thờ ơ với sự sống cái chết như vậy, tôi đã chịu đựng đủ rồi.
Phong Ly Ngân nheo mắt: “Vậy ngươi muốn thế nào? Nếu như hai năm trước người liên kết máu với ngươi không phải ta, bây giờ ngươi đã phải giống như người đàn bà trung niên đó, trở thành cái xác cho Ma Vương, ngươi muốn có con của hắn ta sao?"
Tôi rùng mình, lời hắn nói là có ý gì chứ?
"Có một số chuyện biết quá nhiều, sẽ không có lợi với ngươi, chuyện duy nhất bây giờ ngươi cần làm chính là bảo vệ thứ ở trong bụng ngươi.” Hắn dừng lại, nhíu mày nhắc lại: “Đừng để ta nhìn thấy ngươi lại đi kiểu giày cao gót đấy nữa!"
"Tôi biết rồi!" Tôi bực bội trả lời, hắn quản lý nhiều quá rồi đấy!
"Ta rất bận, Quan Thanh Tiêu, ta còn rất nhiều việc cần phải làm, không phải lần nào cũng đến kịp thời! Ngươi đi giày kiểu đó, chạy trốn còn không được, thì sao chờ đến khi ta đến cứu ngươi được?"
Giọng nói lạnh lẽo của hắn làm tôi run lên. Thì ra hắn cũng có chút gì đó quan tâm đến an nguy của tôi sao?
Được rồi, an nguy của mình cũng liên quan đến hạt giống mà hắn gieo trồng, hắn không thể không lo lắng được.
Nghĩ đến đây, cơn tức giận của tôi cũng đỡ hơn phần nào, dù sao đi nữa bây giờ uống thuốc cũng vô dụng.
Tôi vô thức giơ tay lên sờ bụng, động tác này làm cho vẻ mặt lạnh giá của hắn trở nên dịu dàng hơn.
“Tôi muốn hỏi anh, bố tôi..."
Hắn lắc đầu: “Đạo trời tuần hoàn, nhân quả nghiệp chướng, cho dù là thần cũng phải độ kiếp."
Tôi lặng lẽ cắn răng, hỏi: “Tôi muốn học đạo, anh có thể dạy cho tôi không?"
“Ngươi sao?” Hắn sững sờ, khinh thường một cách không chút giấu diếm nào: “Ngươi không hợp với nó đâu, hơn nữa, ngươi đã qua cái tuổi để học mấy cái này rồi, vậy nên dẹp cái suy nghĩ đó đi.”
Cái tên này nói chuyện đúng là làm cho người khác tức chết mà!
“Anh không thế dịu dàng chút sao? Tôi đang cố gắng nghĩ cách cứu bố tôi!” Tôi hét lên.
Cửa phòng khẽ kêu lên mấy tiếng, anh tôi mở cửa phòng ra thò đầu vào: “Hai người kia, sau này nếu như trở về có thể đi cửa lớn được không? Đột nhiên xuất hiện ở trong phòng làm tôi tưởng rằng trong nhà có trộm chứ!"
Phong Ly Ngân nói hắn rất bận, tôi thấy đấy chỉ là cái cớ của tên quỷ đểu cán như hắn thôi.
Thôi đi, người ta là Minh Phủ Chi Tôn, cho dù ôm ấp ma nữ kiều diễm xinh đẹp lăn lộn trên giường, cũng có thể nói thành một phần công việc rồi.
Tôi đọc mấy quyển sách liên quan về ma quỷ có trong nhà, anh tôi cũng bắt đầu học điều phối công việc làm anh của bố.
Anh ấy gọi điện thoại cho từng vị khách cũ của bố tôi, nhờ bọn họ giúp đỡ, tôi nhìn mà thấy đau lòng, anh tôi cũng phải cúi đầu trước tiền bạc rồi.
Chính vào lúc anh ấy liên tục gặp phải trắc trở, một chiếc xe sang trọng chói mắt dừng trước cửa tiệm nhà chúng tôi, một đôi chân dài của đàn ông mặc đồ vest phong độ bước vào.
Là người đàn ông mặc đồ vest Armani trong bệnh viên.
Hắn vừa nhìn thấy tôi thì lập tức phóng điện, xem ra đúng là tên công tử trăng hoa.
“Xin chào, còn nhớ tôi không?" Hắn ta đi thắng về phía tôi, giơ tay muốn bắt tay tôi.
Anh tôi nhanh tay nhanh mắt giơ tay ra ngăn cản tay hắn, giữ chặt lấy lắc đầu, cười nói: “Cậu có mắt nhìn thật đấy, vừa bước vào đã tiến tới món đồ đắt tiền nhất nhà chúng tôi, có điều thật ngại quá, em gái tôi vô giá, không bán."
Hắn cười ngượng ngùng, vội vàng nói: “Không không, tôi không có ý mạo phạm, chỉ là em gái cậu rất xinh đẹp, khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.”
Anh tôi khoanh tay trước ngực, nhướng mày nói: “Cậu đến tỏ tình sao? Vậy tôi phải đuổi khách rồi.”
“Được rồi, chỉ là đùa thôi mà, tôi đến có việc quan trọng." Hắn đưa ra hai tấm danh thiếp: "Tôi tên Hầu Thiếu Văn, lần trước cái ông già trong bệnh viện là ông nội tôi."
Hắn ngồi xuống kể tỉ mỉ chuyện của ông nội hắn, trước đây thần kinh của ông ấy suy nhược, sau đó dần dần mất ngủ, gần đây bắt đầu không tỉnh táo, nhưng mà khi kiểm tra sức khỏe, lại không có bệnh tật gì.
Hầu Thiếu Văn ầm thầm mời pháp sư, pháp sư nói ông nội hắn bị bóng đè, để ông ấy hoạt động nhiều, đợi đến khi thấy mệt mỏi, thì có thể ngủ sâu hơn, chỉ cần tinh thần của ông ấy được ổn định hơn, là có thể tiến hành thuật pháp xua đuổi bóng đè rồi.
Bóng đè? Trước đây mỗi đêm tôi đều mộng xuân, có coi như là bóng đè không?
Tôi cũng không nghiêm trọng đến mức thần kinh không tỉnh táo nhỉ? Cùng lắm thì hai mắt bị thâm xì đi thôi.
“Vậy cậu đến cửa hàng chúng tôi là muốn gì nào?” Anh tôi dứt khoát hỏi.
Hầu Thiếu Văn nhìn tôi, vẻ như không tiện nói ra.
“Nói với cậu như này, Hầu Thiếu gia, em gái tôi mới là chủ của cửa hàng này, nếu như cậu không muốn nói thì đành chịu vậy." Anh tôi nghiêm túc nói.
"Em thành chủ từ khi nào vậy? Chủ là bố mới phải chứ?" Tôi hỏi nhỏ.
Anh tôi nói thầm vào tai tôi: “Nhiều lời, anh đang giữ lại đường lui cho mình, khi bàn bạc vấn đề giá cả còn có người giúp đỡ!”
Hầu Thiếu Văn gật đầu nói: “Được, tôi thấy em cậu cũng đã lớn rồi, vậy thì nói thẳng ra luôn vậy... Pháp sư nói ông nội tôi yếu ớt quá lâu rồi, cần phải bồi dưỡng tinh lực, phải tìm người để làm việc đó, nhưng mà tình trạng bây giờ của ông nội tôi có lẽ cần dựa vào sức lực bên ngoài mới có thể làm được, pháp sư nói tôi đi tìm hàng thật của tượng đồng Phật Hoan Hỉ."
Anh tôi nhịn cười, hỏi: “Tượng đồng Phật Hoan Hi? Pháp sư này là Mật Tông (*) sao?”
"Đúng vậy, phải là hàng thật, giá cả không thành vấn đề.” Hầu Thiếu Văn nghiêm túc nói.
Anh tôi kéo ra một chiếc hộp da từ tủ bày hàng, lục hồi lâu mới tìm được hai món đồ trong đó, cười nói: “Cậu thích tư thế nào?"
Tư thế?
Tôi quay lại nhìn! Trời ơi! Nhức mắt quá!
(*) Một tông phái của Phật giáo Trung Quốc.