Hơn nữa phản ứng của tôi cứng đờ, khiến hắn không còn hứng thú nữa.
Có điều chuyện hắn nên làm hắn cũng không qua loa, làm xong một lần, hắn dùng tấm thảm trên xe quẩn tôi lại, rồi giải kết giới.
Anh tôi xông lên xe rồi mắng: “Em gái tôi vừa bị bắt cóc còn đang hoảng sợ! Cậu không thể quan tâm chút sao? Cậu có còn là người hay không?"
Ha, hắn đương nhiên không phải là người.
Không đúng, anh tôi làm sao có thể nhìn thấy hắn ta chứ?
Tôi nghi hoặc nhìn anh tôi, anh ấy ngồi trên ghế lái quay đầu lại mắng chửi tên mặt quỷ xấu xí ngồi bên cạnh tôi, rõ ràng là có thể nhìn thấy.
"Linh thai được kết hợp, nó đã thành hình, tôi đã có thể hiện thân ở trần gian rồi." Hắn hờ hững giải thích.
Tôi lặng lẽ quay đầu, hắn ra sao thì kệ chứ, tôi chẳng thèm quan tâm.
“Đeo cái mặt nạ giả thần giả quỷ này, cậu rốt cuộc là đầu trâu hay là mặt ngựa! Tháo xuống xem nào! Em gái tôi không thể cho cậu ức hiếp vô duyên vô cớ như vậy được!" Anh tôi tức giận nói.
“Cậu cũng to gan thật đấy, dám nói chuyện với tôi như vậy.” Hắn lạnh nhạt nói với anh tôi.
"Hừ, tôi đây không sợ trời không sợ đất, cùng lắm thì chết thôi, sợ quái gì!"
Hắn khẽ cười, giống như đang cười nhạo một người phàm không biết tự lượng sức mình như anh tôi.
Tôi nghe thấy tiếng vuốt nhẹ quần áo khi hắn nhấc tay lên, hình như hắn thật sự gỡ mặt nạ xuống.
Trong xe rất yên tĩnh, anh tôi hơi cà lăm: “Cái đó... Thanh Tiêu... em, hay là em nhìn xem? Cậu ta, cậu ta.."
Tôi vùi đầu xuống đầu gối, cả người lạnh cóng trong tấm thảm đó.
Dịch thể lạnh băng đó chảy từ bên trong ra ngoài, nước mắt tôi cũng lặng lẽ rơi.
"..Em không muốn xem, hắn trông ra sao cũng không liên quan đến em." Tôi nghẹn ngào nói, bao bọc mình trốn trong bóng tối giống như con đà điểu.
“Hừ... không nhìn thì thôi." Giọng nói của hắn có vẻ hơi tức giận.
Hình như hắn lại sắp biến đi, anh tôi vội vàng nói: “Đợi đã, đợi đã! Bố tôi đâu! Không phải cậu nói biết ông ấy ở đâu sao?"
“Bệnh viện Nhân Hòa!" Hắn lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi biến mất.
Bệnh viện Nhân Hoa là một bệnh viện tư nhân sang trọng, tôi và anh nghĩ mãi không ra tại sao bố tôi lại được đưa tới đây, lẽ nào là tên quỷ xấu xí đó sử dụng pháp thuật?
Vấn đề là, hắn còn có thể sử dụng pháp thuật để chi trả luôn tiền viện phí phòng VIP sao?
Bố tôi nằm trên giường bệnh, bác sĩ nói rất nhiều nhưng tôi không nghe lọt tai câu nào, thế giới của chúng tôi khác với thế giới của các bác sĩ.
Đợi đến khi bác sĩ đã đi rồi, anh tôi nói với tôi bốn từ: “Đi tìm cụ cố."
Anh ấy ra ngoại gọi điện cho người ở dưới quê, tôi đứng trước giường bệnh nhìn ba.
Chỉ trong vòng một ngày, cụ cố đã đến.
Từ quê lên đây cũng phải mất bốn năm tiếng, cụ cố chống gậy, cây gậy đó bên ngoài rất bình thường, hơi cong và có hoa văn, nhưng nghe nói cậy gậy đó là gỗ Tử Kim Nam Dương Trầm, có tiền cũng không mua được.
Cụ cố là xương sống của cả gia tộc nên khi ông ra ngoài sẽ có nhiều người đi theo. Ông nội cả, ông nội hai, chú, anh họ... bảy tám người đi theo đến.
Ông vừa bước vào phòng VIP liền nói anh họ đóng cửa lại.
Cửa vừa mới đóng, ông vứt luôn cây gậy trong tay, quỳ xuống trước mặt tôi.
Tôi giật mình, vội vàng nói: “Cụ cố, cụ làm gì vậy?"
Tôi vừa hỏi vừa đỡ cụ đứng dậy, cụ đẩy tay tôi ra, lắc đầu nói: “Cháu đứng đó!"
Giọng nói của ông trang nghiêm, tôi không biết làm gì đành nhìn sang anh tôi, anh tôi cũng rất ngơ ngác.
"...Thành hoàng thành khủng, cung kính khấu đầu lạy tạ, quan gia đa tạ đế quân đã bảo hộ...” Ông cố dập đầu bái lạy tôi.
Mọi người đều ngơ ngác, cụ cố đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn quỳ xuống, thế nên vội vàng tới đỡ ông lên.
Cụ cố quay đầu lại nhìn ông nội tôi và ông nội hai: "Tôi đã quỳ xuống rồi, mấy người còn dám đứng đó sao?"
Cụ cố đã nói như vậy, cho dù không tình nguyện thì mọi người cũng đều quỳ xuống, anh tôi đứng cạnh đó sờ sờ mũi, ngại ngùng hỏi: “Vậy cháu có cần quỳ không ạ..."
“Quan Ngạn Hạo!" Cụ cố gọi cả họ tên anh ra như vậy làm anh tôi sợ chết khiếp, vội vàng quỳ xuống.
Tôi ngượng hết sức, ở đây tôi nhỏ nhất mà chỉ mình tôi là người đứng.
“Cụ cố... hắn, cái người đó, không, cái con quỷ đó không có ở đây." Tôi khẽ giọng nói.
Cụ cố vẫn làm gương cho cả nhà cúi đầu bái lạy, sau đó mới để tôi đỡ ông lên.
"Người có ở đây hay không cũng không quan trọng, tín vật của người ở đây, phàm nhân chúng ta phải cúi đầu bái lạy mới phải... Cụ cố chỉ vào chỗ ngực tôi.
Tôi đang đeo ngọc chương của hắn trên người.
Bắc Thái Đế Quân. Minh Phủ Chi Tôn.
Cụ cố là người quan trọng trong gia tộc, sau khi ông xem qua tình hình của bố tôi thì nói với ông nội: “Du Bình đã bị âm khí xâm nhập vào xương tủy, nghiệp chướng trước đây của nó, cuối cùng vẫn phải tự mình trả lấy..."
Ông nội cung kính buông tay đứng hầu, gật đầu nói: “Đúng ạ."
"Bệnh viện... tạm thời cứ ở đây đi, con cái trong nhà thay phiên nhau đến chăm sóc, còn về chi phí..."
Cụ cố còn chưa nói hết, tôi đã thấy sắc mặt ông nội hai khó coi.
Ông nội tôi cũng nhận ra điều đó, vội vàng nói: “Ba, chi phí để mình con lo là được rồi, không cần phiền đến anh chị em trong nhà đầu ạ, Dư Bình là con trai của con mà."
Cụ cố gật đầu, nói: “Nếu không đủ thì cứ nói với ba."
Sau khi căn dặn mọi việc xong xuôi, cụ cố quay sang nhìn tôi, khẽ cười nói: “Con bé này, sắc mặt con không được tốt lắm, phải... giữ gìn sức khỏe đấy."
Tôi nghe ra được ngụ ý trong lời cụ cố, theo phản xạ điều kiện giơ tay sờ vào bụng.
Trong đó hình như có một ngọn lửa đang âm thầm bùng cháy.
Bảy ngày đã qua, “nhiệm vụ" bây giờ của tôi có lẽ là làm một cái máy sinh đẻ.
Chỉ mong rằng cơn ác mộng này sẽ nhanh nhanh kết thúc.
Khi đám người cụ cố về hết, chỉ còn ông nội tôi lại thì mới nói với tôi: “Thanh Tiêu, đừng lo lắng quá, bố cháu sẽ khỏe lại thôi, chúng ta sẽ tìm cách cứu bố cháu, trong thẻ này có một triệu, cháu cầm lấy, mật khẩu là sinh nhật của bố cháu, không đủ thì ông sẽ đưa thêm."
"Bệnh gì mà một triệu còn không đủ chứ? Bố cháu có khi nào sẽ chết không?” Tôi nhìn ông nội, tại sao ông lại bình tĩnh như vậy?
Ông nội lắc đầu nói: “Năm đó vì muốn để mẹ cháu sống thêm mấy năm, bố cháu đã làm một chút chuyện cấm kỵ, nghiệp chướng thì cuối cùng cũng phải trả... nếu như cháu muốn bố nhanh chóng khỏe lên, chỉ có thể học hành chăm chỉ, kiếm nhiều tiền, nếu như phải mua vật liệu để đuổi tà từ người khác thì e rằng một triệu cũng không đủ.”
Ông nội cười rồi xoa đầu tôi và anh, sau đó cũng đi luôn.
Hai chúng tôi nhìn nhau, đột nhiên có cảm giác vô cùng thế lương - gia tộc như này, sống chết có số, phú quý tại thiên, không có người nào sẽ khóc lóc vì sống vì chết.
Buồn sầu chưa bao lâu, trên hành lang đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân, đây là khu vực cho bệnh nhân VIP, sao lại có một đám người chạy nơi hành lang vậy chứ?
Anh tôi tò mò mở cửa ra.
Một ông già mặc đồ đồ bệnh nhân đang khoa tay múa chân chạy nhảy lung tung, bệnh cạnh là cả một đội vệ sĩ mặc vest đen, phía sau còn có mấy y tá đi theo.
Làm gì vậy? Ông ta trốn viện sao?
Vừa mới chạy chưa bao lâu đã bị bắt quay lại, họ cứ chạy đi chạy lại như vậy ở hành lang.
Anh tôi ôm cánh tay lên tiếng: “Người giàu đầu óc đều có vấn đề sao? Rèn luyện thân thể nên chạy quanh hành lang bệnh viện sao? Lão già đó rõ ràng là đã bị trúng tà rồi."
Giọng nói kiêu ngạo của đàn ông truyền đến:
“Cậu nói trúng tà cái gì chứ?"