Mục lục
Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông đó vừa nhìn thấy chúng tôi, lập tức đi lên, vội vàng móc bản mặt bằng nhà với thẻ quẹt thông minh của nhà ra.

"Căn nhà này của tôi mới xây đây, chưa ở được bao lâu đã chuyển đi, để trống cũng tiếc, tôi cũng đang cần tiền gấp để làm ăn, nếu như hai cô ưng ý, giao dịch nhanh chóng, thì tôi có thể giảm giá một chút." Ông ta nhìn thấy tôi và Tô Mộng, ánh mắt có chút kinh ngạc.

Có lẽ ông ta thấy kỳ lạ, chuyện mua nhà quan trọng như vậy, sao chỉ có hai đứa trẻ đến.

Tô Mộng nhận lấy thẻ, hỏi: “Chú không lên cùng sao?"

Người đàn ông đó xoa xoa tay, nói: “Không đâu, tôi có hơi sợ độ cao, hơn nữa tim cũng không khỏe, huyết áp tăng cao, tôi không lên đó đâu.”

Tôi nhìn ông ta, thường thì mấy người bán nhà luôn muốn cố gắng bán được, sao ánh mắt ông ta lại trốn tránh, mà cũng không nói quá nhiều lời.

Tô Mộng kéo tôi đến thang máy, bĩu môi nói: "Căn nhà này là anh em nhà tớ thấy ở trên mạng, nói cần bán gấp, giá cả cũng rẻ hơn xung quanh đấy rất nhiều! Xung quanh đây một mét vuông đất là mười tám ngàn, ở đây chỉ có mười ngàn, không phải chất lượng nhà quá kém đấy chứ?"

Đi thanng máy lên tầng hai ba, chúng tôi nhìn thấy mấy căn nhà khác đều dán câu đối, nhìn cũng có chút hơi người, nhưng đi đến trước căn nhà này, tôi lại cảm thấy một hơi thở lạnh lẽo.

“Để tớ mở cửa cho." Tôi bất lực che chắn trước mặt cho Tô Mộng.

Nơi này khẳng định có vấn đề.

Khi tôi quẹt khóa chống trộm thông minh, mở cửa ra, nhìn vào bên trong thấy căn nhà được tu sửa rất hoành tráng, dụng cụ trong nhà cũng rất phong phú, có thể thấy trước đây có gia đình đông người ở tại đây, chỉ là bây giờ đã đóng cửa lại, có chút bức bối khó chịu.

Chúng tôi vừa bước vào, liền nghe thấy tiếng "ken két" của kim loại, Tô Mộng sợ hãi hét lên, nhìn về phía âm thanh, là cửa sổ chỗ ban công phòng khách bị gió thổi lay.

“Đáng sợ quá! Bây giờ tớ thực sự nhát gan như chuột vậy.” Tô Mộng vô ngực.

Trong lòng tôi thầm chửi bới, cậu mà nhát gan sao? Lần trước bị tà sư bắt, đa số con gái đều sợ hãi ngất đi, cậu còn có thể vừa khóc vừa đấm đá, gan cậu cũng đã to lắm rồi.

“Tô Mộng, cậu đừng lộn xộn, nhất là đừng mở cửa phòng, chủ nhà không đi lên, nếu như phòng có chuyện gì, ông ấy sẽ đổ tội lên đầu chúng ta đó." Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở.

Tô Mộng vội gật đầu nói: “Đúng, cái ông đó nói bản thân thiếu tiền, không chừng thấy chúng ta còn trẻ sẽ bắt nạt, muốn lừa gạt tống tiền chúng ta."

Tôi đi đến phòng khách, trải tấm mặt bằng nhà ra, tiếng “ken két" lại kêu lên.

Đột nhiên dựng cả da gà.

"Cao tầng nên gió lớn quá..." Tô Mộng rất bất mãn với âm thanh này.

Tôi nhìn về phía ban công, ban công này rất rộng rãi, đối diện với phòng khách và gian giữa, phía ngoài cửa sổ là hai tòa nhà cao.

Còn chỗ mà chúng tôi đang đứng đây, vừa khéo là khoảng trống của hai tòa nhà trước mặt.

Hịnh dạng này gọi là Thiên trảm ngao, là một loại khá là đặc biệt trong Trảm ngao.

Tôi bước lên sân thượng, ước đoán độ cao của hai tòa nhà ấy, tổng độ cao của hai tòa nhà cộng lại khoảng một trăm ba mươi mét, dựa vào tiêu chuẩn phán đoán của Thiên trảm đao, khoảng cách giữa hai tòa nhà phải hơn một phần tám của tổng chiều cao, nếu như không rộng như vậy thì chính là Thiên trảm đao.

Nhưng mà dưới hai tòa nhà này chính là cửa ra vào của gara tiểu khu, vậy nên rất chật, một tiểu khu không thể mỗi phòng đều có phong thủy tốt, người có tiền mua nhà đều mời người coi phong thủy, còn tầng lớp thường dân có thu nhập bình thường cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Căn nhà này có lẽ là rẻ nhất ở chỗ này, bây giờ người bàn về phong thủy, tin quỷ thần đã ít đi nên có lẽ căn nhà này đã bán đi được từ lâu rồi.

“Thanh Tiêu, cậu nhìn gì vậy?" Tô Mộng đi lại hỏi.

Tôi lắc đầu: “Phong thủy căn nhà này không tốt, có ngao hình chiếu vào, nếu như thấp tầng còn có thể hóa giải, nhưng mà đây những tầng hai mươi ba... nên thôi đi vậy."

Tổ Mộng bĩu môi: “Tớ nói đồ rẻ thì không bao giờ có đồ tốt mà.... nhưng mà căn nhà này nội thất cũng hiện đại, còn có đầy đủ dụng cụ gia đình, nếu như mua nhà tớ có thể chuyển qua luôn, diện tích còn lớn, một trăm sáu đấy, mẹ tới rất ưng ý, nếu như có thể hóa giải được, cậu thử xem có thể. ”

Tôi gật đầu, rút la bàn ra nói: “Để tớ xem đã, nếu không được thì đến tiệm nhà tớ mua chút pháp khí hóa giải cái này, đây cũng không phải vấn đề to tát gì..."

Tôi vẫn chưa nói xong thì đã thấy kim la bàn khẽ rung lên, sau đó quay ngược lại một vòng lớn!

Có nhiễu sóng?

Cả người tôi run lên, nơi này không có ai ở, công tắc chính cũng kéo xuống rồi, còn ở đâu có điện từ đang nhiễu sóng nữa chứ?

La bàn này là bảo bối của mẹ tôi, vô cùng tinh xảo, cái kim đó cũng ngắn mảnh gọn, lúc này đầu kim đang quay ngược nửa vòng lớn, khẽ rung lên chỉ về nơi nào đó trong phòng.

Tôi trở lại phòng khách, chiếc kim biến hóa theo vị trí của tôi mà từ từ lay động, cuối cùng dừng ở phía cửa một căn phòng.

Đó là nhà vệ sinh chung của căn nhà này.

Tôi vừa bước lại gần cánh cửa đó, lập tức có một luồng hơi thở lạnh lẽo ập đến, xem ra vấn đề nằm ở đây...

Tôi rút tiền Ngũ Đế ra, đập nhẹ vào cánh cửa, trầm giọng nói: “Làm phiền rồi, tôi vào xem phòng nhé."

Tô Mộng ngơ ngác nhìn tôi: “Cậu... cậu đang..."

Tôi không trả lời cậu ấy, cẩn thận vặn mở cửa nhà vệ sinh.

Một luồng hơi lạnh giá u ám tràn ngập bên trong. Khăn che bồn tắm kéo ra một nửa, che đi cái bồn tắm gốm sứ màu trắng phía sau.

Một cánh tay già nua giơ ra từ phía sau rèm bồn tắm, run rẩy kéo nó ra, để lộ gương mặt bi ai.

Đôi mắt đó đờ đẫn, hai má hóp xuống, cả người cõi âm u óan khí đen.

"...Con trai đâu..." Bóng ma lẩm bẩm nói.

Da đầu tôi tê rần, nhưng vẫn miễn cưỡng giữ bình tĩnh, không phải tôi không sợ, mà tôi biết linh thai trong bụng sẽ bảo vệ tôi, vậy nên tôi lấy hết dũng khí trả lời: "...Chú ấy không đến.”

"...Không phải... không phải... .. khi nào con trai tôi mới đến... tôi lạnh quá... đau quá..." Bóng ma lầm bầm lẩm bẩm, buông tay trốn ra sau màn che lần nữa.

"Đau ở đâu? Tôi nói lại với chú ấy giúp bà.” Tôi hỏi.

Bóng ma khẽ nói: “Đau ở đu... ở đâu tôi cũng đau... cả người đều đau... chỗ đau nhất là, đau nhất là đầu! Á tôi đau đầu quá! Tôi đau đầu quá! óc tôi cũng vỡ ra cả rồi!"

Bóng ma đó bắt đầu kích động, đôi tay già nua đỡ thành bồn tắm đứng lên nửa người, hét lên điên loạn với tôi.

Trên đầu bà ấy một bên là vết máu màu đen, một bên là bộ óc màu trắng...

"Tôi đau quá! Đau quá! Sao con trai tôi vẫn chưa trở về? Tôi ngã vỡ đầu rồi, sao nó vẫn chưa về cứu tôi... tôi đau quá.."

Trong lòng tôi đã phần nào đoán ra, đây là mẹ của người đàn ông trung niên kia, sống ở căn nhà bị Thiên trảm ngao chiếu vào như vầy, thành viên trong gia đình rất dễ xảy ra tranh chấp, khí lưu trong phòng hỗn loạn dễ bị sinh bệnh, nghiêm trọng hơn còn có thể gặp phải tai họa dẫn đến cái chết.

Giống như bà này, có lẽ là gặp phải chuyện bất trắc khi đi tắm, đầu bị va vào bồn nước, nhưng mà trong nhà lại không có ai, không cứu được bà, đến khi chết thì con trai cũng chưa trở về.

"Cháu giúp tôi gọi con trai về được không, sao lại muốn trốn tôi chứ? Sao lại để lại mình bà già này trong nhà chứ! Tôi là mẹ của nó, tôi sẽ không làm hại nó, tôi chỉ giết chết con đàn bà độc ác đó thôi...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK