Huyền Qua một hôm trên đường về chỗ trọ, bỗng thấy một người năm hôn mê bất tỉnh, cảm giác trong lòng có gì đó rục rịch, vì cảm ứng này mà hắn không do dự đem người mang về.
Đối phương sau khi tỉnh lại không ngờ lại không chịu đi.
Còn Huyền Qua tự thấy mình việc gì cũng có thể bói được, thế nhưng lại không thể tính chuẩn người này.
Trong lúc hắn rối rắm thì người kia lại thản nhiên ăn chực ở chực, thường ngấm ngầm làm nũng, thi thoảng nổi khùng biến thành mèo con mắt hai màu có quái lực, khiến hắn rất… thích.
Lục Hào: Tin em đi, em đã tính một quẻ rồi, anh thật sự chính là quái bàn tổ truyền em làm mất hai năm, đã ký huyết khế với em! Nếu không thì làm sao giải thích chỉ có ở sát cạnh anh em mới ngủ được?
Huyền Qua: Kiểu làm nũng mới à? Ngoan, tối muốn ngủ chung không?
Lục Hào: Em không… Ừm!