Diệp Lan Anh ngồi trên xe, nhìn khung cảnh đang trôi dần về phía sau, nơi mà cô đã sống 10 năm trời,...
Bao kí ức, bao kỉ niệm, còn có chàng trai năm ấy người đã từng nói lời hẹn ước với cô năm tuổi 17...
Đến đây chấm hết thật rồi sao? Cái hôn trộm dưới mái hiên của nhà bà cụ Đào và cái nắm tay đầu đời ở con hẻm Lan Than chỉ còn lại kỉ niệm? Giọt nước mắt lăn dài cô ôm chiếc bụng đang nhô lên của bản thân và tự trấn an chính mình “Mọi thứ sẽ ổn.”
Anh đã không còn chính cô cũng chẳng luyến tiếc nơi đây nữa rồi.
- Vết cứa đau nhất em nếm trải chẳng phải là việc sinh con vì lúc đấy thiêng liêng, cao đẹp và em có thể sẵn sàng hy sinh để giữ lấy con mình.
- Mỗi năm hạ đến, em lại nhớ món nước trái cây thanh mát của anh rồi.
Quân Khải! Em lại nhớ anh rồi.