" Hy Hy là nhân viên của tôi."
" Chỉ cần tôi muốn, ngay lập tức cô ấy sẽ nghỉ việc!" anh nói rồi kéo cô rời đi.
Lâm Khải nhìn theo, tay nắm thành nắm đấm. Cô bị anh kéo đi, trong lòng thầm chửi anh một câu, làm như anh nói thì cô sẽ nghỉ việc thật vậy.
" Ăn đi." anh đẩy bát cháo đến trước mặt cô.
" Anh tìm tôi chỉ để đi ăn sáng thôi sao?" cô nhìn bát cháo lại liếc anh.
" Tôi chưa ăn sáng. Không muốn ăn một mình!" anh nói rồi bắt đầu ăn.
Cô than nhẹ một tiếng, đưa tay múc cháo. Anh lặn lội đến đây chỉ để ăn bát cháo loãng này cùng cô sao?
" Này, nhà anh có Hắc Hắc thật sao?" cô đột nhiên hỏi.
" Em hỏi làm gì?"
" Tò mò thôi!"
" Nếu thích tôi sẽ tặng nó cho em."
"......."
" Nhưng tôi nghĩ tôi sáng giá hơn nó nhiều."
"......"
Trở lại công ti, cô bị Lâm Khải gọi vào phòng. Lúc này cô thật chẳng muốn nhìn thấy mặt anh ta.
" Hy Hy, nếu em thiếu tiền anh có thể cho em." Lâm Khải ngồi đối diện cô khẽ nói
" Sao?" cô ngu ngơ không hiểu
" Anh nói anh có thể cho em tiền, em đừng qua lại với người đàn ông đó nữa."
" Lâm Khải, anh đừng nghĩ ai cũng như anh." cô đứng bật dậy khó chịu nói
" Hy Hy, anh biết ba mẹ em mất, lại không có họ hàng, em thiếu thốn là điều đương nhiên nhưng người đàn ông đó quá nguy hiểm, em nên tránh xa anh ta ra." Lâm Khải bám lấy vai cô. Anh ta luôn nghĩ cô đi theo anh là vì tiền.
Cô cười nhạt một tiếng. Lâm Khải anh ta nghĩ Mộc Hy cô là ai? Bán thân vì tiền như anh ta sao? Gạt tay anh ta ra, cô nhàn nhạt nói.
" Chuyện của tôi không liên quan đến anh."
Lâm Khải nhíu mày, tức giận đẩy cô xuống ghế rồi đè lên người cô.
" Hy Hy, làm tình nhân của anh đi." anh ta nhìn cô thật sâu rồi khẽ nói.