• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Anh Vi chưa vội ra ngoài ngay mà còn đợi trong sân trường một lát, chưa đến vài phút sau cô đã thấy người Hoắc Thiếu Dực cử tới đang đi vào.

Hoắc thiếu gia xưa nay là người tinh tế, biết tình trạng của Ninh Diệu Diệu không ổn, lại không tiện gặp người khác nên người tới này là một người phụ nữ còn khá trẻ.

Có thể là trợ lí hoặc gì đó của anh, đến nhanh đến mức cô không kịp phản ứng.

Có thể lúc cô nhận điện thoại thì anh đã cho người sắp xếp trước rồi.

Người phụ nữ đó hiển nhiên nhận ra phu nhân giám đốc nhà mình, cô ấy mặc bộ đồ công sở, đeo kính mắt trông khá chững chạc, dáng người cao gầy cùng khuôn mặt trông khá giống những nữ cường nhân.

"Chào phu nhân, tôi đã nghe qua tình trạng của Ninh tiểu thư rồi, tôi sẽ lo cho cô ấy ổn thỏa, cô không cần lo lắng."

"Vậy xin nhờ cô giúp cho."

Cô ấy đã nói vậy rồi, Thẩm Anh Vi cũng chẳng nói thêm gì được nữa, chỉ miêu tả thêm một chút tình hình của Ninh Diệu Diệu rồi mới quay người rời đi.

Nhìn bầu trời đã bắt đầu tối hẳn, Thẩm Anh Vi bước càng nhanh hơn, lúc nhìn thấy chiếc xe màu đen đậu ở ven đường, trong xe không bật đèn nhưng cô vẫn cảm giác người phía trong đang nhìn mình.

Nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt cô gái nhỏ dần hiện ra, Thẩm Anh Vi nhanh chóng đi tới đó, chưa đến nơi cửa xe đã mở ra.

Hoắc Thiếu Dực ngồi ở ghế sau, anh gác hai chân lại, một tay vẫn cầm tài liệu.

"Nhanh lên nào cô bé."

"Dạ..."

Không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy anh là cô lại cảm thấy an tâm đến lạ, giống như thuốc an thần, hay giống như anh đã trở thành nơi nâng đỡ tâm hồn cho cô.

Cô bước lên xe, vừa ngồi vào chỗ đã được Hoắc Thiếu Dực ôm lấy.

"Lần sau phải báo cho anh trước, biết chưa?"

Thẩm Anh Vi biết anh lo cho cô. Những lần trước cô gặp chuyện anh lại không xuất hiện kịp thời nên chưa lúc nào Hoắc thiếu gia thôi tự trách mình.

Chỉ cần cô không nằm trong phạm vi an toàn mà anh đã bày sẵn anh lập tức cảm thấy không an tâm.

"Vâng, em nhớ rồi."

Anh Vi gật gật đầu, cô không có lí do để phản bác, vả lại có người lo lắng cho mình cũng là điều hạnh phúc.

"Ngoan lắm."

Hoắc tổng xoa xoa đầu cô, thấy vợ nhỏ càng ngày càng ngoan ngoãn rồi.

Hai người cứ ôm nhau như vậy cho đến khi về tới nhà, bác Trương lúc nào cũng là dáng vẻ chờ mấy đứa con nhà mình đi học đi làm về.

Bác Trương cười hiền từ.

"Về rồi thì lên lầu tắm rửa một lát rồi xuống dùng bữa thôi."

Hoắc Thiếu Dực gật đầu với bác ấy, lúc sau vị tổng giám đốc chẳng đứng đắn được mấy giây này lại ghé vào tai cô.

"Có cần anh tắm cho em không?"

Không cần nghi ngờ gì, vừa dứt lời một cái là Hoắc thiếu gia bị đập cả cái cặp vào mặt.

Nhìn Thẩm tiểu thư nhà mình khuôn mặt đỏ bừng đang cố tránh xa người không biết liêm sỉ này.

"Anh cút đi."

Điều này là Hoắc Thiếu Dực bật cười ha hả, nhìn cô nàng nhanh chân nhanh tay chạy lên lầu, anh vẫn chưa chịu thôi chọc ghẹo.

"Vợ ơi đợi anh với."

Hai người cười cười đùa đùa trước mặt bác Trương khiến bác ấy càng thấy lòng vui vẻ hơn. Bác Trương đương nhiên hạnh phúc khi nhìn thấy thiếu gia nhà mình có cuộc sống hôn nhân tốt đẹp.

Lúc đầu bác ấy rất lo lắng, bây giờ cuối cùng cũng có thể buông bỏ những lo nghĩ xuống hết rồi.

Thẩm Anh Vi một đường chạy khỏi Hoắc Thiếu Dực, về đến phòng ngủ liền đóng sập cửa nhốt anh ở ngoài.

Hoắc thiếu gia chỉ định đùa cô chút thôi, đương nhiên sẽ vui vẻ mà chơi trò này với cô nhỏ.

"Vợ à, em không mở cửa anh tắm ở đâu bây giờ?"

"Anh sang phòng khác đi, nhà mình nhiều phòng tắm lắm mà."

Thẩm Anh Vi bĩu môi, anh đừng hòng thực hiện mưu đồ xấu xa của mình. Cô lại hiểu anh quá đấy mà.

"Nhưng tắm ở phòng khác anh không quen."

"Em kệ anh."

"Em tính để đêm nay anh không tắm luôn à?"

"Đúng vậy."

"Không phải em ghét mùi nước hoa của người khác dính lên người anh hay sao? Hôm nay ở công ti anh phải làm việc với nhiều người lắm, em không cho anh tắm vậy anh làm sao bây giờ?"

Hoắc thiếu gia mà mặt dày thứ hai thì không ai dám vượt hơn anh được, lí do gì cũng có thể lấy ra.

Bình thường ở công ti anh đi thang máy của riêng mình, lại thêm công việc của anh đều có trợ lí phụ giúp, căn bản đều ngồi trong phòng làm việc để xem tài liệu.

Nếu có cần ra ngoài thì người ta nhìn thấy vị tổng giám đốc toàn thân đầy khí lạnh này đã chẳng dám lại gần rồi, đâu ra nước hoa dính trên người anh được.

Đúng là càng ngày càng biết bày mưu tính kế cầu an ủi mà.

"Vậy anh ra đường mà ngủ đi."

Hoắc tổng nghe đến đây xong liền biết khôn hồn mà ngậm miệng, không là đêm nay ôm gối từ biệt giường cưới của bọn họ thật, anh không dám chơi liều đâu.

Nhỡ vì chuyện này mà con gái anh ra đời chậm hơn vài ngày hay vài tháng là nó lại trách anh mất.

Một ngày cứ như thế mà trôi qua, Thẩm Anh Vi được Hoắc Thiếu Dực nhà mình dỗ dành xong, anh lại nói người mà anh cử tới chăm sóc Ninh Diệu Diệu rất có kinh nghiệm, rất chuyên nghiệp, khuyên cô không cần nghĩ nhiều.

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết, một là em ngủ ngay, hai là chúng ta làm chút chuyện gì đó cho em dễ ngủ."

Thẩm Anh Vi nhanh chóng đắp chăn lên, lăn xa con sói đuôi to này ra một chút.

Sáng hôm sau, Thẩm Anh Vi đến trường sớm hơn mọi hôm một chút để xác nhận tình huống của Ninh Diệu Diệu.

Nhưng mà Ninh Diệu Diệu hôm nay lại nghỉ học, hỏi qua mới biết lúc gần sáng cô ấy phát sốt, đã đến bệnh viện để truyền nước rồi.

Ôn Hiên và Yến Nhã Nam hôm nay cũng đến sớm, lúc này còn đang ngồi cằn nhằn một hồi.

"Không biết ai độc ác đến thế, làm ra chuyện mất hết nhân tính, không biết có chột dạ hay không nữa."

"Đúng vậy đó, chẳng biết con nhà ai mà lại có phẩm hạnh như thế, nếu mà là nhà tớ thì ba mẹ đã tống cổ tớ ra đường từ lâu, làm sao để người như thế an ổn được."

So về độ độc miệng, Yến Nhã Nam tự nhận bản thân không thể so được với bạn Ôn Hiên này.

Không biết cái người này học được từ đâu mà nhanh mồm nhanh miệng thế nữa.

Thẩm Anh Vi không gia nhập cùng bọn họ, chỉ ở một bên gật gù, rồi lại nghĩ đến giờ nghỉ trưa sẽ chạy tới bệnh viện thăm Ninh Diệu Diệu một chút.

Cô ấy không có người nhà đến thăm, bảo người nhà họ Ninh đến thăm Ninh Diệu Diệu chẳng bằng không nói gì còn hơn.

Tin đồn nhà họ Ninh ruồng bỏ Ninh Diệu Diệu đã vang xa thế rồi, người ta bảo không có lửa làm sao có khói, nếu không đúng một nửa thì làm sao sự việc lại xảy ra mất kiểm soát như thế.

Những gia tộc như vậy rất trọng mặt mũi, nếu chỉ là tin đồn nhảm thì đã chẳng để nó tồn tại được lâu.

Nhưng ở đây bọn họ lại chẳng có động tác gì khác, đây là gì, ngầm thừa nhận mọi người nói đều là đúng hả?

Nghĩ đến người chị gái của cô ấy, Ninh Diễm Thanh, bản thân Thẩm Anh Vi rất ít khi không thích ai. Nhưng riêng cô gái này lại được cô đặt cho một vị trí đặc biệt.

-----------

Buổi trưa hôm đó Hoắc tổng biết cô vợ nhỏ nhà mình lại chạy đến bệnh viện để thăm người bạn đáng thương kia của mình.

Nói thật lòng là Hoắc tổng rất không vui vì người khác đã giành mất sự chú ý của vợ mình.

Anh muốn cô chỉ chú ý tới anh, chỉ được quan tâm tới anh.

Ai cũng không được cướp đi sự chú ý của cô, con gái hay bạn bè cũng không được.

Nhưng lúc này đây, anh lại nhận được tin tức của vệ sĩ nhà mình khiến anh vô cùng lo sợ.

Thẩm Anh Vi ngất xỉu ở bệnh viện, tại sao ngất xỉu?



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK