Chờ đến lúc trời sắp tối Hoắc Thiếu Dực mới mang Thẩm Anh Vi về. Khi ra ngoài, khuôn mặt cô gái rạng rỡ thấy rõ.
Hiển nhiên cô đã không còn băn khoăn về mối quan hệ với người nhà nữa. Duy chỉ có cậu em Thẩm Anh Kiệt là cô chưa gặp được, nghe mẹ nói cuối tuần cậu sẽ từ trường về, lúc đó cô sẽ sang thăm cậu.
Hoặc Thiếu Dực sủng nịch vuốt má cô, ôm cô vào lòng để tránh gió.
"Sao em ra ngoài mà không chịu mặc thêm áo vào?"
Yếu ớt như vậy, anh không muốn cô gái nhỏ của mình đổ bệnh.
Nhưng Thẩm Anh Vi thấy anh lo lắng dư thừa, trời đã không quá lạnh như mùa đông. Không khí xuân cũng đã tới rồi, anh còn lo gió sẽ thổi làm cô bị bệnh nữa chứ.
"Không lạnh mà." Cô nhỏ bĩu môi không cho là đúng.
"Đừng quên em vừa mới ốm dậy đấy."
Hoắc Thiếu Dực cởi áo ra khoác lên người cô, chỉ còn một đoạn ngắn nữa là đến chỗ xe đang chờ hai người ở ngoài kia rồi. Cô muốn cởi ra lại bị anh túm lại, ôm chặt không cho cô động đậy.
Bà xã ầm ĩ như vậy cũng rất tốt, Hoắc Thiếu Dực tự thấy đây là tình thú của những cặp vợ chồng. Nghĩ thế nào lại nghĩ đến giấy đăng kí kết hôn, anh cúi đầu nói nhỏ.
"Vi Vi."
"Sao vậy ạ?"
Cô ngước mắt lên, đôi mắt cô giống như biết cười vậy, lúc nào cũng vui vẻ và lạc quan, có lẽ đây là điều Hoắc Thiếu Dực thích ở cô.
"Ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn đi."
Thẩm Anh Vi hơi bất ngờ, nhưng không còn không tình nguyện như lúc đầu. Cô nhớ đến lúc nãy mẹ đã nói chuyện với mình, mẹ nói Thiếu Dực rất tốt, rất quan tâm cô, cô hãy cố gắng trở thành người vợ hiền của anh, rồi mẹ nói rất nhiều.
Nói bọn họ hãy thật hạnh phúc, chính vì điều này đã sinh ra áy náy trong lòng Thẩm Anh Vi, cô áy náy vì mình đã quên mất anh, quên đi tình yêu của hai người.
"Đám cưới chúng ta sẽ tổ chức sau, nhưng sẽ đăng kí trước, được không em?"
Đôi tay lớn của anh đan vào tay cô, bàn tay anh rất rộng, cũng rất ấm.
"Được."
Đáp án của cô khiến Hoắc Thiếu Dực cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Thì ra cô gái nhỏ cũng có lúc ngoan ngoãn chấp nhận anh, anh rất vui.
Nhưng niềm vui của anh không được lâu, vì lúc ra đến xe, anh nhìn thấy một người. Là người anh chán ghét nhất, Hoắc Thiếu Dực chỉ cần nhìn thấy hắn ta thôi là đã thấy khó chịu, là Lương Minh Phàm.
Tên này làm gì ở đây, phải chăng hắn ta nghe tin Thẩm Anh Vi về nhà nên muốn tiếp cận. Đối với vị hôn phu cũ của vợ, Hoắc Thiếu Dực đúng là hận đến không thể bóp chết người.
Lương Minh Phàm không đi đến, Hoắc Thiếu Dực càng không muốn ngó ngàng, có vẻ Lương Minh Phàm chỉ muốn xác nhận người con gái mình yêu đã an toàn. Ngày cô xảy ra tai nạn anh ta rất muốn đến thăm, nhưng không thể.
Hoắc Thiếu Dực sợ chỉ cần nhìn lâu thêm một chút Thẩm Anh Vi sẽ sinh ra cảm tình với tên đàn ông khôi ngô kia. Anh lập tức kéo cô vào xe, cho người khởi động rời đi.
Nhìn qua kính chiếu hậu thấy người kia vẫn ở đó, anh mím chặt môi, trên người tỏa ra khí lạnh khiến tài xế cũng sợ run. Chỉ Thẩm Anh Vi là không sợ anh, cô nàng nhào đến làm nũng.
"Có chuyện gì vậy anh?"
Cô không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra được địch ý của Hoắc Thiếu Dực với người kia. Vả lại lúc gặp người đó, anh còn ôm cô rất chặt, như sợ cô sẽ chạy mất.
"Vi Vi, đừng rời khỏi anh."
Hoắc Thiếu Dực ôm lấy cô, tựa cằm vào bả vai cô gái, hít lấy hương thơm thoang thoảng của thiếu nữ khiến anh bình tâm đi nhiều.
Anh chán ghét những người đã từng quan trọng trong cuộc sống của cô, anh không biết trước kia cô và tên họ Lương đó có yêu nhau hay không. Nhưng chỉ cần nghĩ đến tên đó đã từng có liên hệ với cô, anh lại thấy không cam lòng.
Thấy anh như vậy, Thẩm Anh Vi cũng không muốn hỏi nhiều, cô vỗ vỗ lưng anh, tỏ ý mình sẽ không rời khỏi anh.
Phía bên kia, khi Lương Minh Phàm nhìn thấy Thẩm Anh Vi, thấy cô được người đàn ông đó bảo hộ chặt chẽ rời đi anh ta mới thôi không nhìn nữa.
Lương Minh Phàm dựa mình vào gốc cây to gần đó, châm một điếu thuốc, thở ra một làn khói mỏng. Không ai biết trong lòng anh ta khó chịu đến mức nào.
Những tưởng cô và anh sẽ bên nhau cả đời, anh thích cô nhiều như vậy, tại sao lại bị tên Hoắc thiếu gia đó cướp đi.
Ngày anh ta được ba mẹ thông báo mối hôn sự của anh và cô đã bị hủy bỏ, anh ta cảm thấy mình điên rồi, chỉ vì tên đó quyền thế ngập trời thôi sao?
Vì lí do gì hắn một mực muốn Thẩm Anh Vi trong khi bao cô gái khác vẫn còn đó.
Lúc đầu hắn còn không tin Thẩm Anh Vi sẽ vui vẻ gả cho Hoắc Thiếu Dực. Nhưng sau khi biết cô mất trí nhớ, biết cô đã ở bên Hoắc Thiếu Dực, rồi lại như đêm nay. Khi cô nhìn anh ta với đôi mắt như nhìn kẻ xa lạ, Lương Minh Phàm đã thấy thật mệt mỏi.
Danh Sách Chương: