• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những cô gái kia nói chuyện không lớn, nhưng vẫn rơi vào tai Thẩm Anh Vi cùng Ninh Diệu Diệu đứng cách đó không xa.

Ngay lập tức, Anh Vi thấy Ninh tiểu thư trong lời bọn họ toàn thân cứng đờ, sau đó lại nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, không để cho nó bộc lộ rõ ràng.

Giống như những gì cô vừa chứng kiến chỉ là hoa mắt mà thôi.

Tuy Ninh Diệu Diệu là người chủ động muốn rời đi, nhưng khi nghe người khác tùy tiện bàn tán như thế, bản thân cô ấy cũng không khắc chế được chính mình.

Những người kia cũng không ngờ lại nhìn thấy nhân vật trong lời nói của mình đang ở đây, họ lúng túng một hồi rồi lập tức xoay người chạy mất.

Cảm giác đó quả thực rất xấu hổ.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Diệu Diệu ở nhà không được coi trọng, lại không nhận được đãi ngộ tốt đẹp gì, nhưng ở trường thì lại khác.

Họ chẳng quan tâm những gì bạn trải qua, họ chỉ biết bạn là con gái của chủ tịch tập đoàn Ninh thị biết bao người mơ ước là được.

Rất nhiều người từng ghen tị Ninh Diệu Diệu tốt số, sinh ra trong một gia đình giàu có. Họ không có xuất phát điểm tốt như vậy nên khi nhìn thấy cô hai nhà họ Ninh vừa từ trên cao ngã xuống bùn lầy, có nhiều người cảm thấy vô cùng thích thú, cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Ninh Diệu Diệu không có phản ứng gì quá lớn, cô ấy quay đầu nhìn Thẩm Anh Vi, gật đầu một cái ra hiệu đã thanh toán xong rồi cùng cô đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Nhưng mà có vẻ như tin tức đã tràn lan mất rồi, lúc hai người đi từ cổng vào liền bị không ít người để mắt tới.

Có tiếng xì xào bàn tán, có tiếng người cười trên nỗi đau khổ của người khác, hiển nhiên là những tin tức như vậy rất khiến người ta để tâm.

Có người lập tức tỏ ra khinh thường, ngày xưa bọn họ đã nhìn không vừa mắt cái dáng vẻ lạnh nhạt này của Ninh Diệu Diệu từ lâu.

Nhưng ngại Ninh Diệu Diệu có gia thế hơn người, bọn họ chỉ dám nói sau lưng chứ nào dám như bây giờ.

Để xem mất đi sự giàu có ấy, cô gái này sẽ làm gì đây?

Thẩm Anh Vi thấy người đi cùng mình không có dáng vẻ buồn bã khi bị đuổi khỏi nhà như trong lời mấy người kia, cô cũng hiểu nên không hỏi chuyện.

Dù gì thì nó vẫn là một vấn đề nhạy cảm, là chuyện riêng của người khác, nếu Ninh Diệu Diệu không nói thì cô không hỏi.

Nếu hỏi ra rồi mà cô ấy không muốn trả lời thì đôi bên đều thấy không dễ chịu.

"Đừng để ý lời bọn họ."

Tuy Thẩm Anh Vi đã dần quen với việc ngó lơ những lời người khác bàn tán về mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nhà bị người khác lôi ra nói này nói nọ, thực sự là cô không chấp nhận được.

Nếu có một ngày người trong lời nói là mình, Thẩm tiểu thư không đảm bảo bản thân có thể giữ được bình tĩnh.

"Không sao, cứ mặc họ đi."

Ninh Diệu Diệu lắc đầu, một bộ dáng không muốn nhiều lời.

Thực ra Ninh Diệu Diệu không ngại việc để cho Thẩm Anh Vi biết, giới hào môn không có bức tường nào không lọt gió.

Đối với những người không ở trong cái vòng này thì sẽ không nắm bắt được thông tin, nhưng Thẩm Anh Vi thì sớm muộn gì cũng biết thôi. Ninh tiểu thư không hề muốn giấu diếm chuyện này.

Trước đây mọi người vẫn luôn biết cô hai nhà họ Ninh không được sủng ái, lời đồn bị đuổi ra ngoài như lần này cũng chẳng bất ngờ lắm đâu.

Quả thực tin đồn là một thứ khiến người ta khó chịu, từ lúc ở ngoài về đến lớp, đã có không biết bao nhiêu người thì thì thầm thầm nói lời không hay rồi.

Lúc đến cửa lớp Ninh Diệu Diệu còn bị chặn lại.

"Ninh tiểu thư, đã bị đuổi đi rồi mà vẫn kiêu ngạo như thế à?"

Những cô gái ở độ tuổi này không chăm chỉ học hành đi, chẳng biết tại sao lại thích làm những điều như vậy.

Hồi mới đi học lại, Thẩm Anh Vi cũng bị chặn một lần như vậy, nhưng ai ngờ mấy người đó lại bị ông xã nhà cô tóm được rồi tống cổ ra khỏi trường học.

Thế nên đến bây giờ mới không còn người đến gây sự với cô nữa, thậm chí cả người tỏ tình cũng không, đợt trước, sự xuất hiện của Hoắc thiếu gia quá được chú ý. Vậy nên chẳng còn ai đâm đầu vào cô nữa rồi...

Nhìn cô gái đến đây có bộ dáng xinh đẹp nhưng hơi kiêu căng, trên người cô ấy không mộc mạc giống như những nữ sinh bình thường mà đeo khá nhiều đồ trang sức.

Hoa tai đính đá quý, vòng cổ cùng những món linh tinh đính trên người đều không rẻ. Hẳn là vị thiên kim nhà nào đó chướng mắt Ninh Diệu Diệu từ lâu nhưng không dám ra tay.

Chờ đến lúc Ninh Diệu Diệu không có Ninh gia phía sau mới dám lên tiếng.

Như đã nói, trường đại học giống như một xã hội thu nhỏ, hạng người gì cũng có, cô gái này, cũng chẳng phải người duy nhất muốn đi tới gây sự.

Ninh Diệu Diệu nhìn cô gái kia, không muốn chú ý đến người nọ nhưng người tới lại chẳng biết điều.

Cô gái mới tới hiển nhiên cũng chú ý tới Thẩm Anh Vi, cô ta không muốn đắc tội kiểu người có chỗ dựa vững chắc như thế.

Nghĩ thế nào thì cô ta cũng chỉ là nhà giàu mới nổi chứ không thể so sánh với những gia đình có quyền có thế khác, nếu chẳng may động chạm tới, những nhân vật đáng sợ trong thành phố này chẳng phải ngồi không.

Vậy nên cô ta rất thức thời, không muốn làm khó dễ người mà cô ta không thể đụng tới.

"Anh Vi, cậu đi đi, tôi đến để tìm Ninh Diệu Diệu."

Dãy phòng học trong thời gian này không ít người, nhất là những vụ xích mích như vậy càng hấp dẫn người khác tới.

"Có chuyện gì thế?"

"Không biết, đột nhiên Xuyên Lan nói muốn tìm Ninh Diệu Diệu."

Xuyên Lan trong lời của bọn họ chính là cô gái đó, tuy có chút kiêu căng ngạo mạn nhưng vì dung mạo xinh đẹp cùng gia cảnh tốt nên được không ít người chú ý tới.

"Đến tìm Ninh Diệu Diệu làm gì? Không phải là đánh nhau đó chứ?"

Thẩm Anh Vi không thích những chuyện như vậy, nhưng đã có người công khai đến chặn cửa thì cô cũng chẳng làm ngơ được, dù đó không phải là cô.

"Không đi, cậu muốn làm gì thì làm ở đây đi."

Xuyên Lan hừ một tiếng, rồi quay sang nhìn Ninh Diệu Diệu. Thấy cô gái họ Ninh này từ đầu đến cuối vẫn mang bộ dáng lạnh nhạt khó gần thì càng nổi giận hơn.

Vốn muốn đi lên bắt nạt người ở đây một trận ra trò, nhưng nghĩ tới có Thẩm Anh Vi giống như đã đứng về phía Ninh Diệu Diệu, cô ta lại chẳng dám manh động.

Xuyên Lan tức muốn chết, gọi người tới định dạy dỗ cho con nhỏ này một bài học rồi mà lại vướng thêm người chẳng cần thiết, cô ta bực tức xoay người lại.

Trước khi đi còn nhìn chằm chằm Ninh Diệu Diệu sau đó mới bỏ lại một câu rồi đi mất.

"Mày chờ đó."

Khúc nhạc đệm này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, không làm cho người ta để ý quá nhiều.

Chỉ có điều Thẩm Anh Vi cũng biết hiện tại Ninh Diệu Diệu thân cô thế cô, trong trường không có mấy người bạn thân thiết, thêm vào đó có không ít người đã ghen ghét cô ấy từ đầu.

Bây giờ cô ấy lại đang ở trong kí túc xá trường, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa.

Thẩm Anh Vi lo lắng cho cô ấy muốn chết mà người này lại chẳng có biểu hiện gì là sợ người ta nhắm tới.

Trước sự chú ý của các sinh viên trong lớp, Ninh Diệu Diệu thờ ơ đi qua những người đó.

Vì từ đầu đã không thân không quen, không khéo hỏi Ninh Diệu Diệu tên những người đó tên gì cô ấy còn chẳng biết.

Thẩm Anh Vi thở dài, chẳng biết phải làm sao, đúng lúc này người phía trước dừng bước, Thẩm Anh Vi cũng dừng theo, cô nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Ninh Diệu Diệu đang đưa mắt nhìn bàn học của mình.

"Anh Vi, cậu lại có thư kìa."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK