• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Anh Vi tuy không bị bịt miệng nữa nhưng vẫn bị trói gô vào một góc trong căn nhà kho bỏ hoang tồi tàn này.

Tay cô bị trói đến phát đau, lúc cọ xát còn có cảm giác đã rướm máu, chân cũng bị bọn chúng trói lại mấy vòng cho chắc chắn.

Vì vậy giờ đây Thẩm Anh Vi chẳng làm được gì cả, cô mệt mỏi dựa đầu vào bức tường rêu phía sau, nền nhà ẩm ướt khiến cả người cô đều có cảm giác không thoải mái.

Trong căn nhà kho mờ mịt này luôn bốc lên mùi ẩm mốc cùng mùi ngai ngái nào đó cứ quanh quẩn vấn vít khiến người ta hít thở không thông.

Sắc trời đã không còn sáng nên một người sợ bóng tối lại bị nhốt một mình ở đây như Thẩm Anh Vi càng cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.

Thẩm Anh Vi chỉ ngồi thừ mình ở đó, cô không cố gắng tìm cách tháo dây thừng phía sau nữa, vì cô biết nếu cô càng giãy giụa thì nó càng chặt lại. Mà xung quanh chẳng có vật gì sắc nhọn để cho cô mài dây.

Nhìn cánh cửa sổ hoen rỉ phía bên kia, cô biết nếu muốn trốn thì nhất định phải đi từ cửa đó.

Cửa chính khả năng sẽ đụng mặt bọn bắt cóc, một mình cô không đủ sức để chống lại một tên chứ đừng nói là mấy tên.

Cô thử cúi người xuống, hai chân co lên để nút thắt ở chỗ cổ chân dễ dàng lộ ra.

Thẩm Anh Vi dùng răng để tháo nút buộc, dù biết việc này là ngu ngốc, khả năng cao là trước khi cô cởi xong thì đã bị bọn chúng phát hiện ra mất rồi nhưng cô vẫn quyết chí phải thử một lần.

May mắn là cơ thể cô không quá cứng nhắc, nếu không động tác cúi gập người này nhất định sẽ khiến người khác đau lưng hộ.

"Kẽo kẹt..."

Đúng lúc này, cửa sắt vang lên tiếng kêu do bị sạt xuống nền đất lạnh, âm thanh chói tay đến mức khiến Thẩm Anh Vi phải khó chịu.

Không cần nói cũng biết người tới lúc này là ai, ngoài đám bắt cóc luôn vui vẻ vì bắt được con mồi ra thì làm gì có kẻ nào xuất hiện ở mảnh đất hoang vu này.

Người tới là hai tên đàn em cao lớn, bọn chúng nói với nhau bằng thứ tiếng nào đó mà Thẩm Anh Vi không hiểu, cô đoán nó là tiếng địa phương dân tộc để bọn chúng trao đổi với nhau.

Vì thấy đám đó tới, Thẩm Anh Vi không thể ngồi thẳng người dậy, không được phép để lộ một chút dấu vết nào, phải làm ra vẻ một cô gái không có sức lực mà chạy trốn, không thể thoát khỏi địa bàn của chúng. Như vậy mới có thể để chúng buông lỏng cảnh giác.

May mắn là trời bên ngoài không sáng, nếu không bọn chúng sẽ dễ dàng nhận ra vết lằn dạng dây thừng ở khóe môi cô.

Thẩm Anh Vi cắn răng không nói một lời, ngăn không cho thân mình run rẩy một cách rõ ràng.

Đám đàn em kia hiển nhiên chẳng phải người thông minh, một tên trong số đó đột nhiên phá lên cười, một đứa tóm lấy tóc cô, sức lực lớn đến mức khiến cô đau điếng.

Cô đau đớn hét lên tiếng kêu nhỏ vụn, tên đó dí sát mặt cô, chia sẻ niềm vui của bản thân cho cô nhỏ biết.

"Con nhỏ, chồng mày đúng là chẳng vừa đâu, đại ca tao đòi tên đó mấy tỉ tiền chuộc người, thế mà tên đó nháy mắt một cái đã chuẩn bị đủ tiền chuộc rồi. Đúng là đám nhà giàu ngu ngốc."

"Đợi nó đến đây rồi, đại ca tao sẽ cho tên đó một gậy ngang đầu, còn mày sẽ bị bọn tao bán cho người khác."

"Tên đó đúng là ngu hết chỗ nói, dám đáp ứng lời đến chỗ hẹn giao tiền, mà lại còn đồng ý chỉ đi một mình, nó mà biết chỗ đấy đã có mấy tên khác mai phục để đánh nó một trận thì không biết thế nào nhỉ."

Thẩm Anh Vi bị tên đó túm tóc lôi đến trước mặt, chẳng có chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.

Miệng cô vì cắn dây thừng nên còn đau, trên đầu cũng chẳng thoải mái, cô chẳng còn sức mà đáp lời mấy người này.

Cô biết nếu mây giờ cô mở miệng thì sẽ không kìm lòng được mà mắng chửi đám người này, một đám vô liêm sỉ, một đám chẳng ra gì.

Bọn chúng thấy Thẩm Anh Vi chẳng mở miệng nói câu nào liền thấy hết hứng thú.

Tên kia kéo tóc cô lên, ép cô phải nâng người thật cao rồi đột ngột ném cô xuống nền đất.

"Á..."

"Coi như là một bài học cho mày, lần sau đừng có giả câm giả điếc với tao."

Thế rồi, hai tên đó lại cười hềnh hệch xoay người rời đi, để lại Thẩm Anh Vi vẫn đang nằm trên nền đất với vài chỗ bị thương do va đập với sàn nhà.

Cô cố gắng chống đỡ thân thể mình, lúc này không thể yếu đuối được.

Hoắc Thiếu Dực vì muốn cứu cô nên có thể mắc bẫy đám người đó, cô không muốn như vậy.

Thẩm Anh Vi ngồi dậy, cô tiếp tục mở dây thừng trên chân mình, miệng phát đau, cô cảm thấy răng mình sắp buốt đến nơi rồi nhưng một khắc Thẩm Anh Vi cũng chẳng dám dừng.

Cửa sổ sắt lúc này đột nhiên hé mở, Thẩm Anh Vi nhanh chóng duỗi chân ra tỏ vẻ mình không làm gì hết.

Cô sợ nếu bị phát hiện thì chúng lại trói cô thêm mấy vòng.

Có người nhảy từ cửa sổ đi vào, là một người đàn ông khá cao lớn, dáng người đĩnh bạt.

Cô gái nhỏ co người lại, nghĩ thầm đám người đó còn phải vào đây bằng đường cửa sổ à?

Lúc này lại nghe thấy người kia gọi tên mình một cách không chắc chắn.

"Thẩm Anh Vi?"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK