Khi Thẩm Anh Vi tỉnh dậy lần nữa đã là buổi chiều, bên cạnh cô lúc này không chỉ có người đàn ông nhận là chồng mình, mà còn có thêm hai người khác nữa.
Một người đàn ông trung niên và một vị phu nhân quý phái.
Thẩm Anh Vi hơi sợ khi phải đối diện với nhiều người, cô ngơ ngác ngồi dậy, hai người mới đó thấy cô nhìn họ cũng vui đến mức chảy nước mắt.
"Vi Vi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, con làm mẹ lo lắng quá."
Bà Thẩm vừa nói vừa chấm nước mắt, bà muốn đưa tay nắm lấy tay cô lại bị cô rụt lại. Đối với cô, đây là lần gặp mặt đầu tiên, và đương nhiên điều này sẽ khiến cô gái nhỏ cảm thấy rụt rè và sợ hãi.
Ba Thẩm nhìn thấy vậy, cũng hiểu được nỗi khổ của cô, vỗ vỗ tay Trương Ngọc Lâm, khuyên bà bình tĩnh một chút: "Con bé đang mất trí nhớ, bà đừng vội vàng quá."
Hoắc Thiếu Dực thấy cô nhìn mình, anh biết vì mình là người đầu tiên bên cạnh cô lúc cô mới tỉnh nên cô sẽ có chút dựa dẫm vào anh.
Điều này khiến Hoắc Thiếu Dực vui vẻ hơn bao giờ hết, đôi môi anh cong lên thấy rõ, có vẻ đây là lần đầu tiên người ta thấy đại thiếu gia này cười.
Anh vỗ về cô vợ nhỏ của mình, giới thiệu hai người trước mặt với cô: "Vi Vi em nhìn xem, đây là ba em, còn đây là mẹ em."
Thẩm Anh Vi nghe anh nói vậy, lại quay sang nhìn họ một lần nữa. Cô muốn gọi họ một tiếng ba, mẹ nhưng lời đến miệng lại có vẻ khó khăn.
Cô dịch thân mình về phía sau, đầu cúi gằm xuống trông đầy mệt mỏi.
Trương Ngọc Lâm nhìn thấy vậy thì vô cùng đau đớn, muốn tiến tới ôm lấy con gái mình, cũng tại bà sơ ý, mới để con bé gặp tai nạn: "Vi Vi..."
May mà tài xế đã kịp phanh gấp, không gây tổn thương quá lớn đối với Thẩm Anh Vi, ngoài việc đầu cô bị đập xuống nền đất gây chấn thương cùng với cơ thể xước sát đôi ba chỗ thì đã không còn gì đáng ngại.
Thẩm Tuấn Hùng lại lần nữa kéo tay vợ mình, thấy con gái có vẻ ngần ngại, ông nói với Hoắc Thiếu Dực rằng muốn về trước rồi cùng vợ ra về.
"Sao ông lại kéo tay tôi, tôi còn muốn nói chuyện với Vi Vi."
"Bà không thấy con bé đang sợ à? Phải từ từ, bà hiểu mà."
"Nhưng mà..."
Mẹ Thẩm khổ sở trong lòng, con gái mình nhưng lại không được gần gũi nó. Cũng chỉ vì Hoắc Thiếu Dực đưa ra những điều kiện quá khắt khe với họ.
Tên họ Hoắc đó độc chiếm quá mức, đến bà còn nhìn ra được sự chiếm hữu khủng khiếp đó.
Trở lại với căn phòng bệnh VIP trên tầng, Hoâc Thiếu Dực đang đút Thẩm Anh Vi ăn cháo, vốn cô không muốn anh giúp mình, nhưng cánh tay vì va đập nên mỗi lần nhấc lên sẽ khá là đau.
Anh không cho phép cô tự hoạt động quá nhiều, đến việc đi vệ sinh cũng phải là anh bế đi mới được khiến cô ngượng ngùng vô cùng.
"Chúng ta sắp là vợ chồng rồi, em ngại cái gì?"
Nói thì nói vậy, nhưng không ngại sao được, nghĩ đến cảnh đi vệ sinh mà anh còn đòi bế cô, không cho cô vệ sinh cá nhân nữa.
Anh nói hôm trước người lau người cho cô cũng là anh, mọi chỗ trên cơ thể cô đều bị anh nhìn hết rồi, với lại mấy hôm nữa thôi hai người sẽ đi đăng kí kết hôn và làm đám cưới.
Nói thật thì Thẩm Anh Vi hơi bài xích chuyện đám cưới này, dù sao trong mắt cô bây giờ anh cũng chỉ là người quen mới, sao có thể dễ dàng đồng ý đăng kí kết hôn với anh.
Nhưng mỗi lần nhìn đến ánh mắt thâm tình chan chứa của anh, cô lại không biết nói gì.
Hoắc Thiếu Dực nói cho cô biết hai người đã yêu nhau khá lâu, hôm cô gặp tai nạn chính là hôm anh đến nhà họ Thẩm để bàn chuyện đám cưới của hai người họ.
Vì không để ý đến cô nên mới để cô xảy ra tai nạn, mỗi khi nghĩ đến là một lần Hoắc Thiếu Dực vô cùng đau lòng. Nên khi đó chính cô lại là người phải an ủi lại anh.
"Em không sao, anh đừng buồn mà."
Hoắc Thiếu Dực đút cháo cho cô xong, cầm khăn lau miệng cho cô, yêu thương hôn lên trán người thiếu nữ.
"Em ngủ một lát đi, đến chiều anh sẽ gọi người mang quần áo đến rồi chúng ta về nhà."
"Dạ."
"Bảo bối, ngủ ngon."
Ngủ một giấc thật say đến tận chiều, Thẩm Anh Vi tỉnh dậy lại thấy mình nằm trong lòng Hoắc Thiếu Dực, giường phòng VIP rất lớn nên dù hai ba người nằm vẫn không thấy chật chút nào.
Cô chỉ vừa mới xoay người một cái, anh đã tỉnh, Hoắc Thiếu Dực mở đôi mắt còn ngái ngủ, vuốt lưng cô nhỏ.
"Em dậy rồi."
"Vâng."
Thẩm Anh Vi được anh bế khỏi giường, lau mặt một chút và mặc quần áo được người của anh đưa đến.
Đến việc mặc quần áo mà anh cũng muốn tranh với cô cho bằng đươc: "Em tự làm được mà."
"Ngoan, đừng nháo, anh giúp em."
Nhìn cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy trắng như thiên thần nhỏ, Hoắc Thiếu Dực vô cùng vui vẻ cụng trán vào trán cô.
"Bà xã, về nhà với anh."
Danh Sách Chương: