Một đường xe xóc nảy qua đi, tiếp đó là một đoạn dài đường đất chẳng mấy sạch sẽ, Thẩm Anh Vi cảm giác dưới chân mình đã dính không ít bụi bẩn.
Cô bị chúng dùng vải đen bị mắt, ngăn không cho cô nhìn thấy mọi thứ xung quanh cùng với hai tay bị dây thừng trói gô về phía sau. Có thể để ngăn cô chạy trốn hoặc mật báo ra bên ngoài.
Thật ra trong mắt chúng một cô gái yếu đuối như Thẩm Anh Vi sẽ chẳng làm nên trò trống gì, nhưng có kinh nghiệm nhiều năm làm chuyện xấu, đương nhiên phải ngăn hết mọi cơ hội chạy trốn của người bị bắt đi này.
Còn mồi lần này rất đáng giá, bọn chúng nhìn cái dáng vẻ con nhà giàu của Thẩm Anh Vi là lại thấy vui vẻ hả hê, lần này bọn chúng được ăn không ít tiền thưởng đâu.
Thẩm Anh Vi không biết trong lòng đám người này đang nghĩ gì, cô như kiệt sức bước từng bước thật chậm rãi, giống như muốn kéo dài thời gian hết mức có thể.
Mong rằng Hoắc Thiếu Dực đã biết chuyện và tìm cách cứu cô ra ngoài, cô không muốn ở đây với đám người này.
Cô không biết bây giờ đám bọn chúng có bao nhiêu người, cũng không biết bọn chúng sẽ xử lí cô ra sao, nhưng cô biết tạm thời chúng sẽ không làm gì hại đến cô.
Vì thứ chúng cần trước tiên là tiền.
Muốn có tiền thì con tin cần phải lành lặn vẹn nguyên.
Trong lòng Thẩm Anh Vi vừa muốn Hoắc Thiếu Dực đến cứu vừa không muốn anh đến cứu.
Muốn anh vì anh sẽ giúp cô thoát khỏi nơi này, nhưng lại có chút không muốn vì sợ anh sẽ bị thương. Sợ bọn chúng sẽ mang cô ra để uy hiếp anh, cô biết anh rất để ý mình nên đó là lý do làm cô luôn lo sợ.
Thế nên cô mới muốn tự thân thoát khỏi, nhưng tình cảnh bây giờ không lạc quan cho lắm. Cô vừa không biết mình bị bắt đến nơi nào, chỉ có thể phỏng đoán là một nơi hoang vu hẻo lánh không có người ở, theo đó còn bị bọn chúng trói tay lại ngăn trở mọi hành động.
Thêm nữa là đám này có không dưới hai người, một tên trong số đó cũng có sức mạnh lớn hơn cô, cô không thể không nghĩ cách trốn đi một cách êm xuôi lại không làm kinh động quá lớn đến bọn chúng.
Cô tự rõ thể lực của mình đến đâu, nếu trong thời gian chạy trốn mà bị bọn chúng phát hiện ra quá nhanh thì chỉ có thể bị bắt về một lần nữa.
Điện thoại không ở trong người, hiện tại lại chẳng có thiết bị định vị nào có thể dùng nên cô hiểu Hoắc Thiếu Dực không thể tìm ra mình sớm thế được.
Dù cho mạng lưới của Hoắc Thiếu Dực rộng lớn lại nhiều mối quan hệ, nhưng là người luôn có những việc không làm được.
Thêm vào đấy là đám này có chuẩn bị mà tới nên mới dám cướp người trắng trợn giữa ban ngày ban mặt mà không thèm kiêng nể ai.
Thẩm Anh Vi lại chẳng phải một cô gái ngốc, xem ra đằng sau bọn chúng có người, là một người có thế lực không nhỏ, nhưng mục đích của người này là gì?
Muốn làm khó dễ Thẩm gia hay Hoắc gia, hoặc là muốn gây khó dễ cho Hoắc Thiếu Dực đây?
Thẩm Anh Vi trái nghĩ phải nghĩ cũng không nghĩ ra được một người có phần trong vụ việc lần này là vì tình mà đến, là vì tình với Hoắc tổng nhà cô.
Đám bắt cóc thấy Thẩm Anh Vi chậm chạp như vậy liền bắt đầu thấy không kiên nhẫn, một tên đẩy cô một cái thật mạnh khiến cô lão đảo suýt ngã ra đất.
"Đi nhanh lên."
Có ấm ức mà không thể nói, Thẩm Anh Vi biết giờ phút này chẳng ai giúp được cô, chỉ có thể nuốt nhục vào trong.
Nếu cô thật sự phản kháng hay đấu khẩu với chúng thì người thiệt thòi vẫn là cô, cô tuyệt nhiên không làm chuyện ngu ngốc như thế.
"Con nhỏ này không nghe thấy hả? Bước nhanh lên, đừng có câu giờ, ở đây không có lấy một bóng người, có la khản giọng cũng chẳng có ai đâu, mày đừng nghĩ đến chuyện có đứa đến cứu mày."
Một tên trong đó rít một điếu thuốc lá rẻ tiền trên tay, chậm rãi thở ra một làn khói trắng.
"Bắt được con nhỏ này rồi, tiền thuốc phiện sau này của tao đã có người lo cho."
"Đại ca nói phải, lần này thù lao khủng như thế, người trên kia ra tay cũng thật là hào phóng. Sau vụ này em phải cưới mấy người vợ cho coi."
Tên đó nói còn chưa dứt câu, chẳng biết hòn đá nhỏ từ đâu ném tới, một tiếng kêu thật lớn vang lên, tên đàn em đó la lên như thể bị chọc cho một nhát sao.
"Á... đứa nào dám ném đá ông đây."
Nhưng chẳng có người ra mặt, mấy tên còn lại đều nhìn thấy đá là từ bên kia ném tới, tên đại ca biết có điều bất thường, vỗ vai một đứa khác, kêu nó sang bên kia tìm xem ai là người bày trò.
Chắc chắn là có người nhắm vào, chứ bình thường chẳng có đá nào lại bay như thế.
Chỉ có Thẩm Anh Vi không biết gì, cô bị bịt kín mắt, chỉ nghe thấy cái tên kia hô lên một tiếng thật lớn rồi lại hầm hừ oán hận mấy câu.
"Ông đây mà biết đứa nào ném đá vào ông thì ông sẽ cho nó biết tay..."
"Câm mồm, ồn ào chết đi được."
Tên đại ca đó ném một điếu thuốc còn đang cháy dở sang, liếc hắn ta một cái rồi không nói gì nữa.
Danh Sách Chương: