• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Quân cố dằn lại nội tâm đang đau đớn. Chợt hỏi Minh Khanh một câu:

- Anh có yêu chị dâu không?

Tuy không hiểu tại sao Hoàng Quân lại hỏi như vậy nhưng Minh Khanh vẫn thẳng thắn đáp:

- Ban đầu đúng là không yêu, nhưng gần gũi một thời gian nếu nói không có tình cảm thì chính là nói dối.

Nhưng lúc đó quả thật Minh Khanh chỉ một lòng muốn báo thù, cho nên tình yêu gì đó, anh ta cũng không để tâm.

Hoàng Quân lại hỏi:. Truyện Linh Dị

- Nếu như.. tôi nói nếu như thôi. Bây giờ chị dâu mà còn sống trên đời thì anh sẽ yêu và mang lại hạnh phúc cho chị ấy chứ?

Minh Khanh cũng đáp:

- Nếu cô ấy chấp nhận tha thứ thì điều đó là đương nhiên. Thù cũng đã trả xong rồi cũng không gì phải vướng bận nữa. Chỉ là trên đời này sẽ không có hai từ nếu như. Phù Dung đã chết, điều đó là không thể nào thay đổi. Có điều.. Thật ra anh cũng tò mò là vì sao em lại đi yêu cái cô Phù Dung xấu xí vừa rồi vậy?

Minh Khanh đột nhiên hỏi như vậy làm Hoàng Quân vô cùng chấn động. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết tìm cớ gì để bịa ra. Tuy nhiên, nhìn vẽ lúng túng của Hoàng Quân, Minh Khanh như đoán ra được điều gì đó. Bèn nói:

- Nếu che đi vết bớt xấu xí đó thì cô ta trông cũng giống Phù Dung sáu bảy phần. Hơn nữa, cô ta cũng tên Phù Dung. Không lẽ.. trước kia em đã để ý chị dâu của mình rồi hay sao?

Hoàng Quân vội kích động hô:

- Minh Khanh! Anh không được nói bậy..

Minh Khanh liền phì cười:

- Em xem em kìa! Anh hai chỉ đùa thôi. Nhưng mà.. cho dù em có thích đi chăng nữa cũng không sao. Phù Dung cũng đã chết mọi chuyện cũng xem như chấm hết. Chỉ là anh khuyên em. Phù Dung là Phù Dung, cô gái ấy là cô gái ấy. Cho dù ngoại hình hay tên có giống đi nữa thì cô ấy vĩnh viễn sẽ không thể thay thế Phù Dung được. Cho nên, em nên xem xét lại tình cảm của mình. Anh không muốn sau này em sẽ phải hối hận.

Hoàng Quân không hề nói tiếng nào nữa nhưng chỉ có mình hắn biết, Phù Dung chính là Phù Dung. Cô không hề là vật thay thế. Chỉ là hắn cũng sẽ để cho Minh Khanh biết được.

* * *

Sau khi trở về nhà, Phù Dung cũng nói mọi chuyện cho cha mẹ nghe, làm họ cũng một phen đứng tim. Cũng may là Phù Dung không có mệnh hệ gì. Hôm sau họ bèn mua một ít đồ, đích thân sang nhà Hoàng Quân cảm ơn.

Trên đường đi họ lại tình cờ gặp được Kim Phúc. Khi cậu ta hỏi thăm mới biết chuyện. Lập tức chạy đi tìm Phù Dung. Nhìn thấy cô, cậu ta liền lo lắng hỏi thăm đủ thứ, Phù Dung cũng kể lại mọi chuyện cho cậu ta nghe. Kim Phúc bèn hỏi:

- Vậy Dung có trình báo công an không?

Phù Dung lắc đầu:

- Không! Lúc đó chỉ lo cho Minh Khanh đâu thời gian đâu mà đi trình với báo. Với lại trong túi xách của tôi cũng chỉ có sách vở với vài chục ngàn thôi. Cũng không có đồ vật gì quan trọng. Điện thoại, giấy tờ tôi đều bỏ trong người và cốp xe cả.

Kim Phúc lại nói:

- Dù không gì quan trọng nhưng cũng phải báo để công an tóm bọn nó, không để nhởn nhơ ngoài đời mà cướp của người khác nữa. Dung yên tâm chuyện này để mình lo cho. Mà Dung thật sự không bị thương gì chứ?

Phù Dung lắc đầu:

- Không! Chỉ bị trầy xước nhẹ ở đầu gối và cánh tay, cũng không có gì đáng ngại. Vài hôm là lành lại ngay. Nếu Minh Khanh không xuất hiện kịp thời chắc giờ không biết tôi ra sao nữa? Nhớ tới thấy mà sợ.

Kim Phúc thắc mắc hỏi:

- Sao anh ta lại có mặt đúng lúc vậy nhỉ?

Phù Dung phì cười:

- Hì.. anh ta theo dõi tôi chứ sao?

Kim Phúc càng ngạc nhiên:

- Tại sao chứ?

Phù Dung đáp:

- Đương nhiên là giúp Hoàng Quân rồi! Trên đời này nói người anh ta thương yêu nhất thì cũng chỉ có em trai mình thôi. Vợ con anh ta còn cũng chẳng thương..

- Hả? Sao Dung hiểu anh ta vậy?

Kim Phúc rất bất ngờ khi Phù Dung nói về Minh Khanh dường như cô rất hiểu anh ta vậy. Nên vô tình buột miệng hỏi:

Phù Dung biết mình lỡ lời bèn cười gượng nói:

- À.. à.. tôi chỉ là đoán vậy thôi. Ha.. ha..

Kim Phúc ngẫm nghĩ cũng đúng. Nhưng trực giác lại làm cho cậu ta cảm giác có điều gì đó không ổn. Có khi nào vì Minh Khanh liều mình cứu cô mà cô sẽ thích Minh Khanh không? Thường anh hùng cứu mỹ nhân là dễ nảy sinh tình cảm nhất. Mặc dù cô không là mỹ nhân nhưng Minh Khanh chính là anh hùng nha! Nếu cô thích Minh Khanh thì cậu ta phải làm sao đây? Không được! Cậu ta không thể để điều đó xảy ra được.

Kim Phúc đứng phắt dậy, vô cùng nghiêm túc nói:

- Dung! Kể từ ngày mai Dung để mình đưa rước Dung đi học đi, như vậy sẽ an toàn hơn.

Phù Dung đương nhiên sẽ không đồng ý. Bởi vì cô phát hiện cậu ta dạo này cũng có vài người để ý rồi. Cô không muốn làm cái đinh trong mắt người khác đâu. Xin miễn! Hãy để cô yên ổn mà sống đi. Sau này cô cẩn thận một chút là được rồi.

Dưới sự quyết tâm của Phù Dung, Kim Phúc cũng không còn cách nào. Nhưng mà, tuy rằng Phù Dung không cho cậu ta đưa đón cô nhưng cũng đâu có nói là không cho đi cùng cô đâu. Vì thế, cậu ta quyết định sẽ đi cùng giờ về cùng giờ với cô.

Phù Dung cũng mặc kệ cậu ta. Trong lòng lại cho rằng cậu ta đúng là trẻ con. Lịch học của cậu ta và cô khác nhau, làm sao có thể lúc nào cũng cùng đi cùng về được chứ. Nhưng cô cũng không nói, để cậu ta tự mình hiểu lấy vậy.

Mà Phù Dung lại đang suy nghĩ về chuyện khác.

Cô không ngờ, Minh Khanh lại liều mạng cứu cô. Đối với Minh Khanh, ban đầu vừa gặp lại anh ta, cô còn có chút oán hận, chua xót. Nhưng bây giờ thì không còn gì nữa rồi. Kiếp trước, anh ta đẩy cô vào đường cùng, kiếp này anh ta cứu cô. Vậy xin xem như mọi chuyện đã kết thúc. Cô và anh ta kể từ hôm nay chính là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không còn gặp phải nhau trên con đường cuộc đời này rồi.

Còn Hoàng Quân, có lẽ cô nên tìm cơ hội nói cho hắn biết cô không phải Phù Dung của hắn. Phù Dung mà hắn yêu thương đã không còn tồn tại nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK