Một hồi lâu sau, Hoàng Quân đúng là thực hiện lời hứa, đưa Phù Dung về đến nhà. Những tưởng đã thoát được rồi, ai dè.. cha mẹ cô lại vô cùng vui mừng niềm nở đón tiếp hắn, mời hắn ở lại ăn cơm. Đối với hắn vô cùng thân thiết như hắn đúng là con rể của họ vậy? Còn nói tốt về hắn cho cô nghe nữa. Hu hu.. đúng là có miệng lưỡi có khác, chỉ nói vài câu là đã lấy lòng được hết cả nhà cô rồi. Đã thế còn bắt cô ra ngồi chơi với hắn nữa chứ. Tranh thủ không có người là hắn lại ôm hôn cô. Thật là.. Phù Dung có khổ mà không thể nói được nên lời.
Từ ngày hôm đó, cứ cuối tuần hoặc là những ngày rảnh rỗi là Hoàng Quân lại về ghé nhà Phù Dung và xin phép cha mẹ cô cho hắn chở cô đi chơi. Dĩ nhiên là sẽ có anh Tư và em Thanh Nhàn đi theo rồi, nếu không cha mẹ cô cũng không dễ để cô và hắn đi một mình đâu.
Có điều họ không hề biết, anh Tư chính là gian tế, cứ đi chơi một lúc là anh Tư lại có cách tách em Thanh Nhàn ra và để cho cô và Hoàng Quân có không gian riêng của hai người. Tuy rằng Hoàng Quân đúng là không có chạm vào điểm cuối cùng, nhưng mà, cả người cô cũng bị hắn sờ soạng không còn chỗ nào nữa. Đúng là biến thái, thật tức chết đi được. Đáng tiếc là cô cũng không thể làm gì được hắn.
* * *
Ở ngoài là vậy, còn khi đi học thì Phù Dung lại đụng tên Kim Phúc.
Từ ngày hôm đó, Kim Phúc mỗi ngày đều chờ cô cùng đi học rồi cùng đi về. Lâu lâu cậu ta lại còn choàng vai, bá cổ cô nữa. Mặc dù bị cô lên gối thốn đỏ mặt hoặc tát mấy chục lần cũng vẫn cứ trơ trơ. Đã thế, ngay cả thầy Minh Trọng dù có nhìn thấy cũng không nói gì nữa. Đây là vì sao chứ?
Thật tức chết mà! Không lẽ muốn cô đưa lên hiệu trưởng thật sao?
Nghĩ là làm, hôm đó Phù Dung định đi lên văn phòng nói với hiệu trưởng thì bất chợt đụng phải thầy Minh Trọng. Anh ta hỏi:
- Em thật đúng là muốn đưa sự việc của Kim Phúc lên Hiệu trưởng thật sao?
Phù Dung lạnh lùng:
- Em chưa bao giờ nói đùa!
Thế nhưng, Minh Trọng đột nhiên thở dài một cái, rồi lắc đầu nói:
- Xem ra em vô tình hơn tôi tưởng.
Phù Dung không trả lời nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô đồng ý với lời anh ta nói.
Minh Trọng thấy vậy lại nói tiếp:
- Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một lát không?
Thế nhưng, Phù Dung lại nói:
- Sao lại phải ra ngoài, nói ở văn phòng không được sao ạ?
Nói cô quyến rũ Kim Phúc thì mời cô lên văn phòng, còn xin cô đừng đưa Kim Phúc lên Hiệu trưởng thì mời cô ra ngoài năn nỉ sao? Không có cửa đâu.
Dường như hiểu được suy nghĩ của cô, Minh Trọng bèn nói:
- Tôi mời em ra ngoài nói chuyện cũng không phải là năn nỉ em bỏ qua cho Kim Phúc, mà là..
Anh ta dừng lại một chút, rồi sau đó đi đến gần cô nói nhỏ một câu chủ đủ cô và anh ta nghe thấy:
- Em cũng không phải là Phù Dung của hiện tại đúng không?
Phù Dung không khỏi khiếp sợ nhìn vào anh ta. Trên miệng của anh ta cũng vẫn nở một nụ cười hòa ái nhưng đối với cô lúc này nụ cười ấy tựa như nụ cười của ác quỷ.
* * *
Trong một quán cà phê sân vườn, cách trường học cũng không xa. Minh Trọng và Phù Dung đang ngồi ở một vị trí cũng khá yên tĩnh.
Sau khi phục vụ mang một ly cà phê và một ly nước cam lên cho hai người rồi đi. Thì Phù Dung lập tức lên tiếng hỏi:
- Thầy có gì thì cứ nói thẳng.
Minh Trọng nhẹ nhàng cầm lên tách cà phê nhấp một chút. Sau khi đặt xuống mới chậm rãi nói:
- Một người không thể tự nhiên thay đổi tích cách một cách đột ngột như vậy. Hẳn là phải bị điều gì đó rất lớn tác động hoặc..
Anh ta đột nhiên dừng lại, dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn vào Phù Dung.
Thật sự mà nói thì Phù Dung hoàn toàn không thích những kẻ ăn nói lòng vòng thế này. Nó làm cô cảm thấy rất mệt. Ý mà ban đầu cô đã bảo anh ta nói thẳng rồi đấy. Phù Dung mất kiên nhẫn, bèn lên tiếng:
- Nói tóm lại là thầy chỉ muốn em đừng đưa Kim Phúc lên phòng hiệu trưởng thôi chứ gì. Được! Em đồng ý. Chỉ cần từ rày về sau thầy làm sao thì làm miễn đừng để cậu ta quấy rối em nữa là được.
Minh Trọng: "..."
Anh ta không phải nói chuyện này có được không?.
||||| Truyện đề cử: Quả Đào Trong Tâm |||||
Minh Trọng không khỏi lắc đầu nói:
- Thật ra chuyện Kim Phúc dù em có đưa lên hiệu trưởng thì tôi cũng có cách giải quyết. Nhưng mà hôm nay tôi hẹn em ra đây chỉ là muốn biết, em, thật sự là ai?
Trong lòng Phù Dung tuy khiếp sợ nhưng cô cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nói với Minh Trọng:
- Hình như là không có liên quan gì với thầy thì phải?
Minh Trọng mỉm cười.
- Đúng là không liên quan gì đến tôi. Nhưng mà cũng đâu dễ gặp được một người giống như mình đâu chứ?
Phù Dung chấn động.
- Ý thầy là..
Minh Trọng nhướng mày.
- Đúng vậy! Tôi cũng là một người trọng sinh giống như em.
Phù Dung trừng to đôi mắt.
Cái gì? Trọng sinh?
Thấy phản ứng kinh ngạc của Phù Dung, Minh Trọng cũng không lấy gì làm lạ. Anh ta bèn nói:
- Thật ra, kiếp trước tôi cũng không phải giáo viên. Kim Phúc cũng không có về đây học.
Kiếp trước, Minh Trọng tuy cũng học giáo viên nhưng lại theo nghề của cha mẹ làm kinh doanh. Chỉ là sau đó biến cố xảy ra, anh ta bị phá sản, nợ nần chồng chất phải chạy về quê cậy nhờ cha mẹ Kim Phúc. Họ dĩ nhiên là cố hết sức giúp đỡ rồi. Tuy nhiên, sau đó Kim Phúc lại bị đám bạn xấu hãm hại phải vào tù. Cha mẹ cậu ta phải chạy khắp nơi mới có thể giải oan cho cậu ta được. Nhưng cũng từ đó gia đình cũng không còn giàu có như xưa nữa. Mà lúc đó anh ta cũng không thể nào giúp được gì, cảm thấy áy náy vô cùng. Đã thế lúc đó anh ta còn bị vợ bỏ nữa. Cho nên tâm trạng rất buồn. Anh ta mới đi nhậu để cho quên hết sự đời. Nhưng không ngờ do lái xe trong lúc say rượu mà anh ta đã gặp tai nạn và chết.
Danh Sách Chương: