• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói của Phù Dung như hàng ngàn nhát dao đâm vào tim của Hoàng Quân, đau đớn không sao tả xiết. Chỉ là hắn quả thật không muốn buông tay. Hắn chợt nói:

- Nhưng nếu lỡ em mang thai thì sao?

Phù Dung lắc đầu:

- Không có khả năng.

Kinh nguyệt của cô rất đều, cho nên dĩ nhiên cô biết hôm nay có an toàn hay không mà.

Hoàng Quân cũng không thể nói được gì. Cố nén lại cơn đau xé nát tâm can mà đưa cô trở về.

Chỉ là lúc trở về nhà, hắn lại uống rất nhiều rượu. Đã thế còn lấy xe chạy ra ngoài đường với tốc độ cao. Kết quả, khỏi hỏi cũng biết là bị tai nạn. Tuy nhiên, có vẽ như hắn vẫn còn giữ chút lý trí nên không có gây tai nạn cho ai. Đơn giản là tự mình đâm đầu vô cột đèn thôi.

May thay ở đó lại có giao thông đang đứng gần đó. Vì thế mà họ đã đưa hắn vào bệnh viện. Lấy điện thoại của hắn gọi cho Phù Dung. Bởi vì trong điện thoại hắn lưu tên cô là vợ yêu. Chính vì thế mà dù đêm đã khuya, Phù Dung vẫn phải bò dậy chạy ra bệnh viện xem hắn. Đồng thời cũng gọi cho Minh Khanh. Dù sao hiện tại thì hắn cũng là em của anh ta mà.

Phù Dung ra tới bệnh viện thì Hoàng Quân vẫn còn đang được cấp cứu. Hỏi ra mới biết là do hắn lái xe trong tình trạng say rượu rồi tự đâm đầu vô cột đèn. Phù Dung lại thầm nghĩ, chẳng lẽ là do lúc chiều do cô đã thẳng thắn từ chối mà hắn đi tự sát sao? Không phải vậy chứ?

Lúc Minh Khanh đến nơi thì thấy Hoàng Quân vẫn chưa tỉnh, cả người đều bị băng bó khắp nơi. Từ thành phố về đây cũng mất trung bình khoảng 4 giờ. Nhưng do Minh Khanh chạy hết tốc độ cho nên cũng chỉ mất hơn 3 giờ.

Anh ta lập tức lạnh lùng hỏi Phù Dung:

- Em tôi sao lại xảy ra tai nạn chứ?

Anh ta lạnh lùng thì Phù Dung cũng lạnh băng đáp:

- Tôi không biết! Anh chờ anh ta tỉnh dậy thì hỏi đi.

Minh Khanh khó chịu nói:

- Thái độ của cô đối với ân nhân của mình như vậy sao?

Phù Dung không vui không buồn nói:

- Vậy anh muốn tôi phải thế nào đây?

Minh Khanh cứng họng không thể nói được lời nào. Rõ ràng là thái độ của anh ta không tốt trước, sao có thể trách cô được chứ.

Đúng lúc không khí giữa hai người đang có vẽ căng thẳng thì Hoàng Quân ở trên giường đột nhiên cử động, còn khẽ rên một tiếng. Minh Khanh nghe được, vội quay sang, vui mừng hô:

- Quân! Em tỉnh rồi..

Hoàng Quân từ từ mở mí mắt ra, nhìn thấy Minh Khanh thì khẽ gọi:

- Anh hai.

Phù Dung cũng quan tâm nên cũng vươn đầu xem hắn:

- Anh cảm thấy sao rồi?

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Phù Dung thì Hoàng Quân lại kinh ngạc hô:

- Chị.. chị hai.. chị còn sống..

Phù Dung và Minh Khanh đều kinh ngạc theo bản năng đều ngẩng đầu nhìn nhau một cái, rồi lại nhìn vào Hoàng Quân.

Phù Dung chỉ vào mình hỏi:

- Anh nhận ra tôi không?

Hoàng Quân khẽ đáp:

- Chị là chị dâu..

Ầm..

Nghe như sét đánh ngang tai. Phù Dung đột nhiên chết lặng.

Minh Khanh chợt lên tiếng:

- Quân à! Em sao vậy, ngay cả người yêu của mình cũng không nhận ra sao?

Hoàng Quân giật mình:

- Anh hai anh nói gì vậy. Ai là người yêu của em? Em còn chưa tốt nghiệp đại học, thì sao dám có người yêu chứ?

Minh Khanh ngẩn người một lúc, chợt nhận ra điều gì đó, mới hỏi:

- Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?

Hoàng Quân không vui nói:

- Anh hai sao vậy, ngay cả tuổi của em cũng quên à. Năm nay em 20 tuổi rồi.

20 tuổi, đó chính là hai năm trước, cũng là cái năm Hoàng Quân gặp Phù Dung. Minh Khanh không khỏi hỏi thêm vài điều nữa. Cuối cùng xác định Hoàng Quân đã quên mất những gì xảy ra trong hai năm qua rồi.

Sau khi Minh Khanh để cho Hoàng Quân nghỉ ngơi, anh ta nhìn về phía Phù Dung nãy giờ vẫn đang đứng chết lặng và kéo cô ra ngoài.

Lúc này trong đầu Phù Dung đều nghĩ về Quang Thịnh. Bởi vì ngay khi Hoàng Quân gọi cô hai tiếng "chị dâu" thì cô đã biết hắn chính là Hoàng Quân. Vậy còn Quang Thịnh đang ở đâu? Chẳng lẽ anh ta thật sự đã vĩnh viễn ra đi rồi sao? Rõ ràng ngày hôm qua anh ta vừa mới cưỡng bức cô, vậy mà hôm nay đã không biến mất rồi. Trong lúc nhất thời Phù Dung thật khó có thể tiếp thu được. Trong tim cũng có một cơn đau nhói thật khó chịu, đau giống như kiếp trước bị Minh Khanh bán đi vậy. Hóa ra Phu Dung đã sớm rung động trước chân tình của Quang Thịnh rồi. Chỉ là, cô lại không hề phát hiện. Giờ phát hiện ra thì đã quá muộn màng, người, cũng đã không còn nữa rồi.

Minh Khanh kéo Phù Dung ra ngoài khuôn viên của bệnh viện. Sau đó châm chọc nói:

- Bây giờ em tôi đã quên cô rồi, đúng lý cô phải vui mừng mới phải chứ. Sao lại như người mất hồn thế kia?

Minh Khanh sở dĩ châm chọc cô như vậy là bởi vì anh ta đoán biết, Hoàng Quân là vì cô nên mới uống rượu và lái xe, cho nên mới xảy ra tai nạn. Hơn nữa, chắc chắn là cô đã làm cho hắn đau khổ lắm nên mới quên đi khoảng thời gian quen biết cô. Chứ nếu không vì sao hắn không quên việc gì mà chỉ quên những sự việc đã xảy ra trong hai năm qua chứ.

Thấy dáng vẻ của Phù Dung bây giờ, Minh Khanh đoán là cô đang rất hối hận. Ai bảo cô xấu mà bày đặt làm giá làm chi. Anh ta lại châm thêm một câu:

- Có không giữ mất đừng tìm.

Nói vậy thôi chứ thực tế anh ta cũng biết Hoàng Quân có lẽ chỉ là mất trí nhớ tạm thời, không chừng vài ngày sau sẽ lại nhớ lại. Lúc đó lại đeo theo Phù Dung cho mà xem. Có điều nhân dịp này anh ta cũng phải châm chọc Phù Dung một phen. Ai bảo cô làm cho em trai yêu quý của anh ta đau khổ làm chi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK