• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phù Dung rất muốn trả lời rằng. "Đúng vậy! Rất ghét! Mau cút đi!" Nhưng làm sao cô có thể nói ra miệng được chứ. Dù sao hắn hiện tại là bạn của anh Tư, từ thành phố xa xôi lặn lội về đây chơi. Các anh ấy thương yêu cô như vậy, sao cô nỡ làm họ khó xử được chứ. Huống hồ bây giờ cô đã không còn là chị dâu hắn nữa. Người chị dâu mà hắn ghét cũng đã chết. Cô bây giờ là em của bạn thân hắn, có lẽ vì vậy mà hắn mới tiếp cận cô đi. Vì thế Phù Dung chỉ có thể gượng nhếch lên khóe môi, lắc đầu nói:

- Nào có ạ! Anh nghĩ nhiều!

Nhưng Hoàng Quân lại hỏi:

- Vậy em thích anh?

Phù Dung: "..."

Mặc dù bây giờ cô xấu nhưng đâu có nghĩa là thấy trai đẹp là sẽ thích đâu. Xem thường cô vừa phải thôi chứ? Nếu hắn không là bạn anh Tư, đảm bảo Phù Dung sẽ cho hắn ăn chiếc giày cao gót cô đang mang dưới chân.

Phù Dung không khỏi thầm mắng trong lòng. Cô lạnh lùng quay sang bên kia để không nhìn thấy mặt hắn, đáp:

- Không!

Hoàng Quân chau mày nói:

- Vậy là em không ghét cũng không thích anh?

Phù Dung cảm thấy rất phiền, không thèm đáp, nhắm mắt giả chết. Nghĩ chắc tên này say rồi nên bắt đầu nói tào lao. Mà đối với người say, không nói gì là tốt nhất. Chỉ là Phù Dung lại nghe hắn nói:

- Nhưng anh thích em rồi. Phải làm sao bây giờ đây?

Phù Dung: "..."

Chắc phải xin lỗi anh Tư quá!

Nhưng mà bây giờ thì Phù Dung chắc chắn trăm phần trăm là hắn ta đã say rồi. Cô càng không thèm nói tiếng nào, vẫn cứ tiếp tục nhắm mắt vờ ngủ.

Bỗng nhiên, Hoàng Quân lại ngồi dậy đi đến bên cô, đưa tay ra chạm vào má cô. Phù Dung giật mình mở bừng mắt, liền nhìn thấy nụ cười chói mắt của Hoàng Quân. Cô nhíu mày hỏi:

- Anh làm gì vậy?

Hoàng Quân dịu dàng nói:

- Anh rất thích em!

Phù Dung đen mặt.

Tên này có bị điên không? Một đứa con gái xấu xí như cô mà hắn thích được sao? Nếu như là Phù Dung xinh đẹp của kiếp trước thì cô có thể còn tin. Nhưng bây giờ cô là xấu nữ đó. Ai mà mở miệng nói thích cô thì chính là muốn trêu chọc, muốn cô làm trò cười thôi. Mà mấy kẻ đó, Phù Dung lại chán ghét không thôi. Huống hồ tên này vốn có thù với cô kiếp trước.

Phù Dung lập tức ngồi dậy định bỏ đi chỗ khác. Nhưng mà vừa đứng dậy, Hoàng Quân đã vội nắm lấy cánh tay cô giữ lại.

- Em như vậy có phải rất ghét anh không?

Phù Dung bực bội, đẩy bàn tay hắn ra khỏi cánh tay mình, thờ ơ nói:

- Anh say rồi..

Hoàng Quân vội nói:

- Anh không uống rượu có đâu mà say. Anh là thật lòng thích em đó. Ngay khi vừa bước vào nhìn thấy em đang hát trên sân khấu, tim anh đã đập loạn nhịp. Em đã hấp dẫn anh từ giây phút đầu tiên. Khiến anh không thể nào dời mắt được. Anh biết là anh đã thích em mất rồi.

Rồi hắn ta nắm lấy bàn tay cô, tha thiết nói:

- Phù Dung! Hãy cho anh cơ hội được bước vào cuộc đời em được không? Cho anh trở thành bạn trai em nhé..

Phù Dung: "..."

Muốn ăn guốc thì chị đây chìu.

Nhưng ngay khi Phù Dung định đưa chân lên lột chiếc guốc thì một giọng nói tức giận vang lên:

- Đừng có mơ!

Phù Dung giật mình nhìn lên thì thấy Kim Phúc đang tức giận thở phì phì, chỉ vào Hoàng Quân nói:

- Anh mau bỏ tay Dung ra. Dung đã là bạn gái của tôi rồi.

Phù Dung: "..."

Cái quái gì nữa vậy? Cô trở thành bạn gái cậu ta bao giờ?

Mà tình huống này là sao?

Một người là con chủ tiệm vàng, một người là em Tổng giám đốc. Cả hai đều đẹp trai, tuy không nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng có thể làm nghiêng thùng đổ nước. Cớ làm sao lại mở miệng nói thích một con quỷ dạ xoa như cô.

Không lẽ họ đều uống say cả rồi nên mới nhìn nhầm cô là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ để rồi tranh dành.

Mà cũng có thể lắm chứ?

Nghĩ rồi, Phù Dung định bỏ đi nhưng chưa nhấc chân lên thì Hoàng Quân đã lên tiếng:

- Vậy thì đã sao? Chỉ là bạn gái chứ đâu phải vợ. Cậu không có quyền cấm người khác theo đuổi Phù Dung. Nhưng mà.. bạn gái.. chỉ là do cậu nhận thôi. Còn Phù Dung có nhận cậu là bạn trai hay không mới là quan trọng..

Rồi nhìn Phù Dung nói:

- Đúng không.. Phù Dung của anh?

Tiện thể vứt cho cô mấy cái mị nhãn.

Phù Dung co quắp khóe miệng, da gà cũng nổi có cục lên hết rồi.

Chợt, Kim Phúc nắm lấy tay còn lại của Phù Dung, kéo cô vào lòng cậu ta, ôm chặt.

- Dung là của tôi! Không phải của anh!

Hoàng Quân vẫn còn đang nắm tay của Phù Dung, cũng lập tức kéo cô về phía hắn. Kim Phúc cũng ôm cô không chặt lắm, nên Hoàng Quân chỉ dùng lực một chút là Phù Dung đã rơi vào vòng tay hắn ta rồi.

- Bây giờ thì là của tôi!

Kim Phúc nào chịu thua, lại một lần nữa kéo Phù Dung lại.

Có điều lần này, Phù Dung đã kịp thời vẫy mạnh, thoát khỏi cậu ta, đồng thời, cũng thoát ra khỏi Hoàng Quân luôn.

Cô đứng cách xa họ một khoảng cách an toàn, thở phì phì nói:

- Hai người hôm nay say cả rồi. Làm ơn trở về ngủ đi. Đừng có ở đây đem tôi ra đùa giỡn nữa. Hai người nhìn lại cho kỹ đi. Tôi không phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành mà để hai người tranh đoạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK