Lúc Minh Trọng nghe chính miệng Kim Phúc nói hắn yêu Phù Dung thì đã rất tức giận. Còn nhỏ không lo học lo hành mà đi yêu đương cái gì. Tuy anh ta chỉ là anh bà con chú bác với Kim Phúc nhưng từ nhỏ chú thím đã xem anh ta như con, bây giờ chỉ có nhờ anh ta trông coi Kim Phúc, làm sao cho hắn đậu đại học. Cho nên anh ta không thể nào làm chú thím thất vọng được. Có điều anh ta biết Kim Phúc xưa nay chỉ biết có mê chơi, có bao giờ nghĩ đến chuyện trai gái đâu. Cớ sao bây giờ lại mở miệng nói yêu một người con gái? Vì thế mà anh ta cho rằng, chính Phù Dung đã quyến rũ Kim Phúc. Mặc dù Phù Dung trông không được đẹp, nhưng nếu cô che đi cái xấu đi thì nhìn thoáng qua cũng là một mỹ nhân đấy chứ. Chẳng hạn như hiện tại. Hơn nữa Kim Phúc cũng đâu phải là người coi trọng vẻ bên ngoài.
Minh Trọng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nói với Phù Dung:
- Kim Phúc chính miệng thừa nhận nó yêu em. Em còn nói không liên quan đến mình sao. Tính tình Kim Phúc tôi hiểu rất rõ, xưa nay nó chỉ mê chơi chứ không hề thích cái chuyện yêu đương trai gái này nọ.
Phù Dung nghiêm giọng:
- Ý thầy là nói em quyến rũ Kim Phúc sao?
Minh Trọng nhướng mày:
- Đó là em nói.
Vâng! Là em nói chứ không phải thầy. Thầy chỉ nghĩ vậy thôi.
Phù Dung tức đến phải bật cười. Đây là lần đầu tiên cô gặp một ông thầy vô lý như vậy. Nếu là ở bên ngoài đảm bảo cô sẽ cho anh ta một cái tát. Một người như vậy cho dù có giải thích gãy lưỡi anh ta cũng không nghe lọt. Nói nhiều với anh ta cũng vô ích. Nhưng mà cô cũng không ngại nói thẳng cho anh ta biết, cô cũng không phải là một học sinh bình thường để cho anh ta muốn nói sao thì nói.
Phù Dung hít sâu một hơi, rồi nói:
- Thưa thầy! Thầy là một giáo viên dạy văn, hẳn thầy cũng biết câu. "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình". Kim Phúc nói hắn yêu em hay gì đó thì cúng là chuyện của hắn. Thầy quản không được em mình thì cũng đừng đổ trách nhiệm lên đầu người khác chứ. Còn nữa..
Phù Dung bèn đứng lên, dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn thẳng vào Minh Trọng. Sau đó trầm giọng nói:
- Thầy tốt nhất coi chừng cho tốt em trai mình. Nếu để hắn làm phiền em, em không chắc sẽ không nói chuyện này cho hiệu trưởng đâu. Hạ bậc đạo đức chắc cũng không trường đại học nào dám nhận nhỉ?
Nội quy trường này có hơi nghiêm, đó là không cho phép học sinh yêu đương, nếu vi phạm sẽ bị hạ bậc đạo đức. Tuy nhiên, nội quy là nội quy nhưng tình yêu tuổi học trò thì đâu ai có thể cấm cản được, chúng không yêu trong trường thì ra ngoài yêu cũng đâu có vi phạm gì đâu. Chỉ cần miễn là đừng có mang lên văn phòng hiệu trưởng mà làm um sùm lên thì các thầy cô cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt thôi.
Cho nên khi nghe Phù Dung nói vậy, Minh Trọng cũng giật mình. Nhưng lại chợt buột miệng nói:
- Nếu mang lên hiệu trưởng thì ngay cả em cũng bị hạ bậc đạo đức..
- Thì đã sao?.
||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
Phù Dung cắt lời Minh Trọng.
Ngay cả chết cô còn không sợ thì huống hồ chi chỉ là hạ bậc đạo đức. Hơn nữa, kiếp này cô cũng chẳng có ước mơ làm ồn này bà nọ gì nữa. Chỉ muốn cả đời bình an sống tại vùng quê này, bên cạnh người thân, gia đình, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu thế là đủ rồi. Không mong cầu gì thêm nữa.
Minh Trọng nghe cô nói thế cũng cứng họng không nói được lời nào nữa. Chỉ là trong lòng rất khó chịu. Anh ta nhận định Phù Dung đúng là một học sinh ngang ngược, sau này nhất định phải đặt biệt để mắt đến cô mới được.
Mà trong lòng Phù Dung cũng nhận định Minh Trọng là một ông thầy ngang ngược không kém. Sau này tới tiết anh ta, cô cũng nhất định sẽ chú ý. Đâu biết anh ta có công báo tư thù, cố tình làm khó cô trong chuyện học. Mặc dù cô không sợ nhưng cô cũng không muốn gia đình lo lắng đâu.
Hai người tuy suy nghĩ đối lập nhưng lại cùng chung một ý nghĩ, đó là, đều đặt biệt, chú ý đến đối phương.
Phù Dung mạnh mẽ bước ra về.
Tuy nhiên, vừa mới đi được một đoạn thì lại gặp Kim Phúc.
Phù Dung thấy cậu ta thì phát bực, bèn xem cậu ta như không tồn tại rồi đi lướt qua. Thế nhưng, Kim Phúc lại chặn đường cô nói:
- Dung! Dừng lại nghe mình nói vài lời được không?
Tuy trong lòng rất bực nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh. Lạnh lùng hỏi:
- Có chuyện gì sao trong lớp không nói? Ra ngoài chặn đường tôi làm cái gì?
Kim Phúc bèn nói:
- Mình vô quán nước ngồi nói chuyện được không?
- Không!
Không cần suy nghĩ, Phù Dung liền thẳng thắn từ chối. Tự nhiên khi khổng khi không mời cô vào quán nước ngồi nói chuyện làm gì? Chắc là lại bày trò gì nữa đây? Hại cô bị thầy Minh Trọng cảnh cáo còn chưa đủ à.
Kim Phúc sầu khổ không thôi. Sao mà cô lại khó nói chuyện đến vậy chứ? Nhưng mà cậu ta vẫn không bỏ cuộc.
- Dung! Mình là thật lòng thích Dung đó. Muốn được làm bạn trai của Dung. Đây hoàn toàn là lời chân thật tận đáy lòng của mình chứ không hề trêu chọc Dung.
Danh Sách Chương: