Còn Hoàng Trí ngồi cạnh đó nghe vậy thì thắc mắc hỏi:
- Ủa Phù Dung tệ vậy hả dượng.. Ui..
Bàn chân anh Tư nào đó bị dẫn lên một cái đau điếng. Khỏi hỏi cũng biết là cha Phù Dung cố tình dẫm lên rồi. Cho nên, anh chỉ có thể cố hết sức cắn răng chịu đựng, để không phát ra tiếng kêu. Trong lòng kêu khổ không thôi. Đúng là khổ thân ông mai mà!
Cha Phù Dung ho nhẹ một cái, bình tĩnh nói:
- Tao là cha nó! Không lẽ đi nói xấu con gái mình.
Nhưng ông đang muốn thử lòng chàng rể tương lai này có được không?
Hoàng Quân mỉm cười đáp:
- Không sao ạ! Không biết thì có thể từ từ học. Khi xưa cháu ở cùng gia đình cũng đâu bao giờ biết làm mấy việc đó. Nhưng khi ra ngoài rồi cũng đều làm được hết đấy thôi.
Câu trả lời này lại làm ông hài lòng. Nếu hắn nói là để hắn làm, hay sau này mướn người làm thì ông mới không tin đấy. Ông cũng đã hỏi Hoàng Trí về hoàn cảnh của hắn.
Khi xưa hắn cũng là con nhà giàu có. Nhưng do gặp phải biến cố, gia đình bị vỡ nợ, cha hắn nhảy lầu tự sát, còn mẹ hắn phát điên, hiện vẫn còn đang trong bệnh viện tâm thần. Hai anh em phải tự ra ngoài bươn chải. Tuy bây giờ anh trai hắn đã là ông chủ lớn rồi nhưng hắn vẫn tự thân vận động, không xin xỏ gì của anh hắn. Tự ra ngoài làm kiếm tiền lo cho việc học, lo cho bản thân.
Ừ! Cũng là một thanh niên rất có bản lĩnh.
Tuy đã hài lòng rồi, nhưng cha Phù Dung lại nói thêm:
- Con nhỏ không những xấu và tệ mà còn hay bệnh hoạn liên miên. Lại còn "nắng không ưa, mưa không chịu, nhát gió, kỵ mù sương". Thêm suy nhược cơ thể và thiếu máu dẫn đến rất dễ ngất xỉu nữa. Cậu có can đảm cưới một người như vậy làm vợ sao?
Hoàng Trí ngồi kế bên trong lòng âm thầm châm nến cho Phù Dung. Chúc mừng cô có một người cha nói xấu con mình có một không hai.
Hoàng Quân thừa biết ông nói ra những điều đó, chỉ là đang thử hắn mà thôi.
Nhưng cho dù Phù Dung có như vậy thì hắn cũng sẽ không từ bỏ cô. Cho nên Hoàng Quân thật lòng đáp:
- Cháu vẫn sẽ cưới!
Cha Phù Dung khá ngạc nhiên. Ông đã nói đến như vậy mà trong mắt hắn cũng không hề có một tia dao động nào. Đúng là không thể tin được. Ông hỏi:
- Cậu lo nỗi?
Hoàng Quân nghiêm túc nói:
- Nếu cả vợ mình cũng không lo nổi thì cháu đâu xứng làm đàn ông ạ!
Cha Phù Dung vô cùng hài lòng trước câu trả lời của Hoàng Quân.
Xem ra con rể này ông đã chấp nhận rồi. Nhưng ông chấp nhận thì đã sao? Phù Dung chấp nhận hay không mới là vấn đề. Có điều, ông sẽ cho phép hắn thường xuyên đến tìm Phù Dung để trau dồi tình cảm. Dù sao cô cũng đã 18 tuổi, cũng nên để hai đứa tìm hiểu nhau thì hơn. Với lại dù sao hai đứa cũng còn đi học. Nếu đến lúc ra trường mà Hoàng Quân vẫn giữ được quyết tâm phải cưới bằng được Phù Dung làm vợ thì lúc đó ông sẽ xem xét gã Phù Dung cho hắn.
Cha Phù Dung gật đầu nói:
- Nếu cậu đã quyết chí như vậy thì phận làm cha như tôi cũng không ngăn cản làm gì. Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên. Từ nay cậu có thể tự do đến nhà tôi mà gặp con Dung. Nhưng mà có thể khiến nó thương cậu và chịu lấy cậu hay không thì phụ thuộc vào cậu rồi.
Hoàng Quân vô cùng vui mừng, được sự chấp thuận của ông thì còn gì bằng. Hắn sẽ đường đường chính chính đến nhà tìm cô mà không phải lo lắng điều gì.
Hắn âm thầm thề: "Phù Dung! Lần này anh sẽ không để vuột mất em nữa!"
Nhưng Phù Dung thì lại không hề biết những điều này. Cô đã vào trong phòng leo lên giường ngủ mất xác.
* * *
Hôm nay cũng như mọi hôm, Phù Dung vẫn cứ đi học một mình trên con đường mát mẻ ấy. Lại vẫn cứ gặp tên Kim Phúc từ hẻm nhà cậu ta đi ra, rồi đứng đó chờ cô đi tới.
Một tuần qua, cậu ta bị bệnh nên cô không có gặp. Không bị trêu chọc được một tuần thật là khỏe. Nay cậu ta hết bệnh rồi, cô lại phải đi chung. Không biết cậu ta lại định giở trò trên chọc gì nữa đây? Thật là chán.
Tuy trong lòng rất phiền chán nhưng bên ngoài Phù Dung vẫn tỏ thái độ nhàn nhạt như bình thường. Cô vẫn đi lướt qua, xem cậu ta như không khí. Bất chợt Kim Phúc đưa tay nắm lấy cánh tay cô, buồn bã nói:
- Dung! Đừng hờ hững với mình như vậy! Chúng ta có thể thân thiết như hôm qua được không?
Phù Dung ngạc nhiên:
- Hôm qua chúng ta có thân thiết sao?
Kim Phúc gật đầu:
- Có mà! Lúc ngồi trong bàn tiệc mình gắp thức ăn cho Dung. Lúc mình nói Dung cùng hát với mình Dung cũng đồng ý. Rồi lúc ở sau vườn mình nói là bạn trai của Dung, Dung cũng không có phản đối. Vậy không phải chúng ta đã thân thiết rồi còn gì?
Phù Dung nhướng mày đáp:
- Trong bàn tiệc có mình tôi là con gái, cũng đâu riêng gì bạn gấp cho tôi. Đồng ý hát cùng bạn cũng chỉ là tôi không muốn phải hát cùng cái tên đáng ghét kia. Còn ở sau vườn không phải bạn bị say nên nhìn lầm tôi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ sao?
- Dung!
Chợt Kim Phúc tức giận quát:
- Mình không có uống rượu hay bia thì lấy đâu mà say. Những gì hôm qua mình nói đều là thật lòng cả. Mình muốn làm bạn trai của Dung. Mình thích Dung! Mình.. yêu Dung!
Ba từ cuối cậu ta nói vô cùng chân thành và tha thiết. Nhưng Phù Dung nghe lại nổi hết cả da gà, vội vàng vẫy cánh tay ra. Tránh thật xa, đề phòng nhìn cậu ta nói:
- Đủ rồi Kim Phúc! Nếu bạn còn bị sốt thì ở nhà nghỉ đi. Chứ đừng có ở đây mà trêu chọc tôi nữa. Tôi mệt lắm rồi! Nếu bạn còn tiếp tục tôi sẽ nói với các anh tôi đấy!
Nói rồi, Phù Dung bỏ chạy thục mạng mặc cho cậu ta cứ gọi:
- Dung! Dung.. nghe mình nói đã.. Dung..
Nhìn bóng dáng hoảng sợ chạy trối chết của Phù Dung mà Kim Phúc cảm thấy vô cùng chua xót.
Danh Sách Chương: