• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng bên ngoài Hoàng Quân vẫn tỏ ra bình thường, khẽ gật đầu:

- Tôi biết.

Thái độ lạnh lùng của Hoàng Quân cũng không phải là mới đây. Cho nên Minh Khanh cũng không để bụng. Có điều anh ta lại nói:

- Có điều.. cô gái đó không được xinh đẹp..

- Đối với tôi vẽ bề ngoài không quan trọng..

Hoàng Quân vội ngắt lời Minh Khanh làm Minh Khanh khựng lại một chút, nhưng rồi lại phì cười nói:

- Ha ha.. được rồi.. được rồi! Em thích là được.. anh không ý kiến. Chỉ là sau này em đừng có hối hận nha.

Hoàng Quân khẳng định:

- Sẽ không hối hận!

Minh Khanh chỉ có thể gật gật đầu, anh ta hiểu Hoàng Quân, một khi quyết định chuyện gì thì nhất định sẽ không bao giờ quay đầu lại. Minh Khanh bèn hỏi:

- Vậy cô bé ấy tên gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Làm nghề gì? Dù sao cũng là em dâu tương lai, ít ra làm anh chồng cũng là trưởng bối duy nhất của em cũng phải biết chứ. Đúng không?

Tuy Hoàng Quân rất không muốn nói nhưng mà cũng không thể không nói được. Hiện tại hắn chính là em trai ruột của Minh Khanh mà. Đúng là ông trời trêu ngươi.

Hoàng Quân đáp:

- Cô ấy là em bà con cô cậu với Hoàng Trí. Nhà cũng ở gần đây. Đang là sinh viên trường Đại học của tỉnh này.

Minh Khanh gật đầu:

- Ừ! Tuy hơi xấu nhưng cũng là con nhà đàng hoàng cũng xem như xứng với em trai tài giỏi của anh.

Hoàng Quân thầm nói trong lòng: Dĩ nhiên phải xứng chứ nếu không hắn cũng đâu theo đuổi lâu như vậy.

Minh Khanh nhìn xung quanh rồi nói:

- Chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện đi. Cũng không thể đứng ở ngoài đường đúng không?

Hoàng Quân bèn đưa Minh Khanh đến ngôi nhà của hắn ở đây.

Minh Khanh nhìn xung quanh rồi hỏi:

- Nhà này thuê sao?

Hoàng Quân đáp:

- Là tôi mua. Chỉ để mỗi lần về đây sẽ có chỗ nghỉ ngơi. Hơn nữa sau này cưới vợ cũng có thể sẽ ở đây.

Minh Khanh nhướng mày:

- Là vì con bé vừa rồi.

Hoàng Quân không đáp nhưng cũng là ngầm thừa nhận.

Minh Khanh thầm nghĩ: "Xem ra là nó đã yêu rất chân thành rồi! Nhưng mà thái độ vừa rồi của cô bé đó dường như là không hề có chút cảm tình nào với nó. Có lẽ thằng anh này cũng nên giúp một tay nhỉ?"

Đối với Minh Khanh, Hoàng Quân chính là người thân duy nhất trên đời này. Từ khi gia đình gặp biến cố, hai anh em đều sống nương tựa lẫn nhau. Làm anh phải chăm lo cho em là chuyện nên làm. Nếu Hoàng Quân đã thật lòng yêu cô gái kia thì anh ta nhất định sẽ giúp hắn. Chỉ cần thấy Hoàng Quân hạnh phúc là Minh Khanh đã mãn nguyện.

* * *

Phù Dung vừa về tới nhà không bao lâu thì hai anh em Hoàng Quân cũng tới. Tuy rằng không muốn nhưng cô cũng không thể đuổi khách được. Hơn nữa cha mẹ cô vẫn luôn thích Hoàng Quân mà. Cho nên dĩ nhiên người tiếp họ sẽ là cha cô rồi. Còn Phù Dung thì tìm cớ mà rời khỏi nhà, nói đến nhà người bạn ôn bài.

Phù Dung lấy xe chạy lòng vòng, cũng không biết mình sẽ đi đâu. Chợt Kim Phúc từ đâu xuất hiện, chạy ngang với cô rồi rủ cô vào quán nước ngồi. Thôi cũng được! Dù sao cô cũng không thể chạy lòng vòng đến chiều được, ngồi uống nước trò chuyện với cậu ta cũng không sao.

Thấy Phù Dung như có điều gì đó không vui, Kim Phúc bèn hỏi:

- Dung có tâm sự à? Mình có thể chia sẻ với Dung được không?

Đã gần hai năm rồi, dù Kim Phúc có nỗ lực theo đuổi như thế nào thì Phù Dung vẫn không hề động tâm. Tuy nhiên, cô cũng không còn bài xích với cậu ta nữa. Tuy không là người tình nhưng cũng có thể xem cậu ta là bạn thân. Có một vài nỗi niềm đôi khi Phù Dung cũng sẽ tâm sự với cậu ta.

Phù Dung khuấy ly nước trái cây rồi hỏi một câu:

- Bạn có tin vào chuyện kiếp trước, kiếp sau không?

Kim Phúc không hiểu vì sao Phù Dung lại hỏi như vậy nhưng cũng thành thật đáp:

- Mình cũng không biết nữa. Vừa tin nhưng lại vừa không tin.

- Vậy là nữa tin nữa không?

- Ừ! Mà sao Dung lại hỏi điều đó?

Phù Dung thở dài nói:

- Hôm nay tôi gặp anh của Hoàng Quân..

Kim Phúc nghe đến Hoàng Quân thì kích động hỏi:

- Sao cơ? Anh ta lại muốn làm gì Dung? Lại muốn ép Dung làm vợ à? Tên khốn kiếp đó lại muốn dở thủ đoạn gì nữa mà lại gọi anh của anh ta xuống chứ?

Phù Dung vội nói:

- Kim Phúc! Bình tĩnh lại đi.. không phải như bạn nghĩ đâu. Dù Hoàng Quân có ép tôi, nhưng tôi không đồng ý thì anh ta cũng đâu thể làm gì được. Chỉ là..

- Chỉ là sao?

- Chỉ là..

Phù Dung ngập ngừng một chút, rồi thở dài nói:

- Chỉ là.. mà thôi.. cũng không có gì quan trọng. Hiện tại hai anh em họ đang ở nhà tôi, trò chuyện với cha tôi.

Phù Dung không thể nói rằng, Minh Khanh kiếp trước là chồng của cô được. Đành ôm nỗi niềm tâm sự này chôn sâu tận đáy lòng vậy. Nhưng Kim Phúc nghe Hoàng Quân ở nhà Phù Dung thì ủ rủ nói:

- Dung à! Có phải cha mẹ Dung rất thích Hoàng Quân phải không?

Phù Dung gật đầu:

- Ừ!

Kim Phúc lại càng buồn. Cậu ta yêu Phù Dung cũng không kém gì Hoàng Quân nhưng tại sao cha mẹ cô và cha mẹ cậu ta đều không chấp nhận? Bởi vì cậu ta là con một sao? Là con chủ tiệm vàng lớn nhất thị trấn sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK