• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Phan Nhi: *chắc có chuyện gì rồi* hai đứa lên phòng chơi đi để cô nói chuyện với mẹ con xíu nha

Thảo, Hiếu: dạ vâng cô

Trần Phan Nhi: ừm hai đứa ngoan lắm, hảo hảo rốt cuộc anh tớ và cậu có chuyện gì xảy ra vậy

Tương Hảo Hảo: anh cậu kêu là cô ấy đã trở về

Trần Phan Nhi: ai cơ

Tương Hảo Hảo: lê thị mỹ hảo cô gái anh ấy hay cầm trong tấm hình đấy

Trần Phan Nhi: mỹ hảo sao, à thì đúng rồi năm đó lúc còn nhỏ gia đình hai bên định ước với nhau nhưng không ngờ cô ấy bị tai nạn xe vì cứu anh ấy cho nên cô ấy đã mất đồng thời gia đình cô ấy cũng ra nước ngoài định cư cho nên không liên lạc được đấy

Tương Hảo Hảo: vậy đồng nghĩ cô ấy đã chết tại sao anh ấy kêu cô ấy gần sắp về là sao

Trần Phan Nhi: à vậy hả *nếu anh mình nói cô ấy vẫn còn sống thì cô ấy ngay trước mắt chẳng lẽ anh ấy không biết là người con gái đứng trước mặt là vị hôn thê lúc nhỏ sao*

Tương Hảo Hảo: nhi cậu sao vậy sao thất thờn thế

Trần Phan Nhi: à tớ không sao chỉ suy nghĩ lung tung thôi cậu đừng bận tâm nha thôi để tớ nói với anh hai tớ nha

Tương Hảo Hảo: ừm cậu đi lên đi

Trần Phan Nhi: anh hai

Trần Phan Trường: sao em không gõ cửa tự ý xông vào là sao

Trần Phan Nhi:em quên em xin lỗi

Trần Phan Trường: thôi được rồi không nên trách em mà sao em vô đây vậy có chuyện gì sao

Trần Phan Nhi: anh à anh vẫn còn nhớ chị ấy mỹ hảo sao

Trần Phan Trường: đương nhiên rồi

Trần Phan Nhi: em nghe chị hảo hảo nói cô ấy sắp về nước anh còn lạnh lùng với chị ấy nữa anh bị sao vậy

Trần Phan Trường: thì đương nhiên mỹ hảo gần sắp về nước rồi anh nên tránh xa cô ấy chứ

Trần Phan Nhi: anh bị làm sao vậy ai nói với anh chuyện này

Trần Phan Trường: mẹ nói với anh

Trần Phan Nhi: vậy mẹ có nói gì thêm không

Trần Phan Trường: đương nhiên là không rồi

Trần Phan Nhi: anh bị sao vậy lúc đó anh quyết liệt với mẹ không sắp đặt cho anh hôn sự này anh để cô gái đơn thân một mình nuôi con anh đá cô ấy ra khỏi nơi này anh mới chịu hài lòng sao

Trần Phan Trường: đúng anh rất hài lòng cô ta chỉ là đồ chơi của anh thôi anh chơi chán thì vứt bỏ thôi em đừng có ngạc nhiên quá anh chỉ yêu mỗi mình mỹ hảo thôi tại vì anh thấy cô ta nuôi con một mình với lại con gái anh có người mẹ cho nên anh mới nhận cô ta thôi em thật sự anh yêu cô ta sao không bao giờ có chuyện đó đâu em.

Trần Phan Nhi: anh nói gì vậy anh nói vậy mà nghe được sao hả anh trường lỡ hảo hảo nghe thấy những gì anh nói thì sao cô ấy buồn cỡ nào anh có biết không hả anh trường.

Tương Hảo Hảo: tôi nghe hết cuộc nói chuyện của anh với em gái của anh rồi tôi không ngờ anh đối sự với tôi như thế lúc đầu tôi nói dối với cha mẹ tôi là ở một mình giờ anh nói với tôi là anh chơi cho đã rồi anh đá tôi anh có phải con người nữa không anh trường, tôi không ngờ anh lại máu lạnh như thế đó tôi không muốn sống với con người máu lạnh như vậy, tôi đi đây.

Trần Phan Nhi: em nhắc lại thêm một lần nữa anh trường lê thị mỹ hảo cô ấy đã chết cách đây 15 năm trước rồi, cô ấy thay đổi tên của mình nhà họ tương, tương hảo hảo

Trần Phan Trường: cái gì em nói gì



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK