Đoàn Mai Thanh: anh không ngờ buổi tiệc chưa kết thúc mà em đã vội vàng gọi điện để giải thích với tên đó rồi sao, em nóng lòng lắm vậy sao.
Tương Ngọc Hân: em chỉ hỏi là ba mẹ em hiện giờ trong lòng cha mẹ có thật sự giận em không.
Đoàn Mai Thanh: anh nhất định sau khi tối nay xong rồi ngày mai anh đưa em về để gặp cha mẹ em, không phải em nên gọi người hầu hay là cha mẹ em, em phải nhất quyết gọi cái tên minh đó sao.
*Anh tức giận hầm hầm ném điện thoại của cô luôn*.
Tương Ngọc Hân: anh làm gì vậy em chỉ hỏi thôi mà.
*Anh bất giác nâng cầm của cô lên và ánh mắt rất lạnh lùng*.
Đoàn Mai Thanh: lúc đó em nói với anh là con đường này là em chọn anh không có ép buộc em để kết hôn với anh nha.
Tương Ngọc Hân: *anh không phải dùng cái chết của mình để ép buộc em sao* em nói thiệt đấy em không có yêu minh mà.
Đoàn Mai Thanh: em nhắc tên anh ta chứng tỏ em vẫn còn nghĩ tới tên đó đúng không.
Tương Ngọc Hân: *ông cố nội à dù mình cứ thanh minh, mình đến đâu thì anh ấy vẫn không bao giờ tin hoặc là dẹp cái suy nghĩ là mình nhắc đến anh ta sẽ yêu anh ta nữa*.
Đoàn Mai Thanh: em đang chửi rủa anh đúng không.
Tương Ngọc Hân: *haizzz giải thích cũng vô dụng thôi* em không suy nghĩ đó.
Đoàn Mai Thanh: thì em cũng suy nghĩ tên đó thôi.
*Cô cạn lời với anh nhà luôn*.
Tương Ngọc Hân: anh muốn xuống thì em xuống trước.
*Anh nhà hầm hực đến chỗ cái điện thoại của cô đạp giẫm cái điện thoại, cô nhìn mà bất lực luôn, hai người từng bước xuống cầu thang đi xuống bữa tiệc, gương mặt anh vui vẻ*.
Tương Ngọc Hân: công bộ anh ấy đúng là thay đổi sắc mặt nhanh thiệt, chị hai.
Tương Hảo Hảo: trời em gái của tôi, chị không ngờ em làm cho mọi ngời bất ngờ nhỉ cưới luôn ha.
Trần Phan Thảo: dì à trong dì mặt bộ đồ này đẹp đấy.
Tương Ngọc Hân: cảm ơn cháu nhiều nha.
Tương Hảo Hảo: chị không ngờ nghe minh nói là em bị bắt cóc đấy nên gia đình chúng ta tới bữa tiệc này mà không ngờ phút chóc là em xuất hiện trong buổi lễ này.
Tương Ngọc Hân: haha ngay từ đầu mình không nghĩ là mình đính hôn với anh ấy.
*Cô chỉ gật và cười không biết nói gì hết*.
Tương Ngọc Hân: chị hai lúc đó cha mẹ có tức giận gì em không.
Tương Hảo Hảo: thì lúc đầu em bước lên lễ đường thì gia đình chúng ta đều ngơ ngác ra cũng ngạc nhiên thôi cũng không tức giận cho lắm, đến lúc chót hình như em rể cắt đứt mối quan hệ cha mẹ của cậu ta thì, chị không nghĩ là đúng là bất ngờ thiệt đó, chắc là cha mẹ mình không giận em đâu em yên tâm đi, nhưng mà em ở bên này cũng có nhiều drama đấy. Kể cho chị nghe xem bốn năm trời em ở bên này rốt cuộc có chuyện gì không nè.
Tương Ngọc Hân: chừng nào em rảnh thì em sẽ cho chị nghe chứ em không biết bắt đầu từ đầu nữa.
*Mọi thứ tắt hết đèn nghe một tiếng đàn kéo trong thật êm tai mọi người cùng hướng lên chỗ anh ta kéo đàn, cô đã nghe tiếng đàn năm cấp ba mỗi lần cô nghe nó giống như một cơn gió thoảng ra nghe thật êm tai. Cô nghe tiếng đàn này khi anh ta đã kéo đàn cho cô rất nhiều. Cô cảm động mà rơi nước mắt*.
*Anh chiếu trên màn hình cho cô xem một khiêu vũ của cô và anh ấy. Cô biết là cô không biết gì về khiêu vũ cả, anh làm cho cô chỉ cô tất cả mọi thứ. Cô cứ nghĩ từ khi cô quen biết anh ấy những sóng gió lần đầu tiên anh ấy làm cho cô vui nhất khởi lên những trò chơi lúc nhỏ, đôi khi anh ấy tìm kiếm cô gần bốn năm trời thậm chí những ngày anh bị thương cũng vì cô tất cả mọi thứ cũng vì cô*.
Tuấn: chị dâu chúng ta lên nha.
*Cô nắm tay bước từng bước lên lễ đường, anh cầm micro lên nói*.
Đoàn Mai Thanh: hôm nay là ngày anh hạnh phúc nhất sau này em hãy sống vì anh, và anh sẽ sống vì em, chúng ta bắt đầu khởi đầu mới.
*Cô cầm micro cô không biết nói gì anh ấy đợi cô nói nhưng cô choàng tay lên ôm anh*.
Tương Ngọc Hân: vâng chúng at sẽ bắt đầu khởi đầu mới dù bao nhiêu thử thách thì em sẽ luôn vì anh và sẽ ở bên cạnh em vĩnh viễn không bao giờ rời xa em.
*Anh nghe câu nói ấm lòng của cô trong lòng anh cũng vui mừng*.
*Mọi người vỗ tay rất nồng nhiệt*.
Tương Hảo Hảo: đây em ăn nhiều vào chị thấy em ốm lắm đấy nha, bao lâu rồi không gặp mà không lo cho bản thân chút nào hết vậy.
Tương Ngọc Hân: nhưng mà em.
*Tự nhiên cô thấy món cá như vậy cô nôn chạy vào phòng vệ sinh*.
Tương Hảo Hảo: chẳng lẽ em ấy có thai rồi sao.
Trần Phan Trường: chắc chắn là vậy rồi em.
*Trong buổi tiệc này mọi người nói và ăn rất là vui vẻ tưởng là anh chị cưới nhau vậy là vui rồi những chỉ là cuộc chiến nổ ra giữa hai người. Hai người này giữ lời thề bên nhau hay là phải trải qua sóng gió gì nữa đây*.
Danh Sách Chương: