Trần Phan Nhi: em nhắc lại thêm một lần nữa anh trường lê thị mỹ hảo cô ấy đã chết cách đây 15 năm trước rồi, cô ấy thay đổi tên của mình nhà họ tương, tương hảo hảo
Trần Phan Trường: cái gì, em nói gì cơ sao cô ấy lại là mỹ hảo chứ anh không tin
Trần Phan Nhi: em thấy anh như vậy quá đáng rồi giải thích với anh làm gì cô ấy cũng đi rồi
Trần Phan Trường: khoan đã tại sao em biết chứ
Trần Phan Nhi: đương nhiên em có cách riêng của mình em tưởng vô nói với anh chuyện của chị ấy không ngờ anh phủ phàng đến vậy em chỉ nói vậy thôi còn chuyện khác anh tự mình giải quyết hậu quả của mình đi.
Tương Hảo Hảo: đi thôi hiếu
Tương Hiếu: nhưng mà chúng ta đi đâu vậy mẹ
Tương Hảo Hảo: chúng ta quay về bên nhà ngoại con
Tương Hiếu: nhưng mà tại sao vậy mẹ
Tương Hảo Hảo: chỉ cần con đi theo mẹ thôi
Tương Hiếu: nhưng cha và em gái sao mẹ
Tương Hảo Hảo: mẹ sẽ đón em con sao đi nhanh lên
Trần Phan Trường: khoan đã mỹ hảo em định đi đâu vậy
Tương Hảo Hảo: tôi là tương hảo hảo không vậy là mỹ hảo anh nhớ cô ta quá hóa điên rồi sao.
Trần Phan Trường: khoan đã em đừng bỏ anh được không
Tương Hảo Hảo: anh bị gì vậy anh nói với tôi những lời như thế mà giờ anh nói những cái này cho tôi biết rốt cuộc anh bị gì vậy, anh thương nhớ người tên mỹ hảo đó thì anh nhớ tới người đó đi, giờ anh kêu tôi quay lại cho tôi là kẻ thế thân sao
Trần Phan Trường: không phải vậy
Tương Hảo Hảo: chứ ý anh là sao chứ anh muốn tôi là kẻ thế thân sao
Trần Phan Trường: không phải vậy em không phải là kẻ thế thân cho ai hết em là mỹ hảo
Tương Hảo Hảo: anh nói cái gì tôi là
Trần Phan Trường: ôi chết rồi lỡ mồm
*Hồi tưởng lại*
Trần Phan Nhi: nếu anh muốn giữ lãi chị ấy thì anh nói khéo sao mà để chị ấy không biết mình là ai nha
Trần Phan Trường: nhưng nói bằng cách nào chứ
Trần Phan Nhi: đó là em nói sự thật với anh còn lại anh tự mình giải quyết đi
Trần Phan Trường: không phải vậy mỹ hảo đã chết rồi em của hiện tại
Tương Hảo Hảo: rốt cuộc anh ta che giấu gì mình thế
Trần Phan Trường: hảo hảo xin em ở lại với anh được không
Tương Hảo Hảo: nhưng tôi phải suy nghĩ chuyện này đã tôi phải ra ngoài ở riêng
Trần Phan Trường: anh không cho phép em đi, người đâu ra đóng cửa
Tương Hảo Hảo: khoan đã anh đang làm gì vậy
Trần Phan Trường: đương nhiên phải cõng em trở lại vô nhà rồi
Tương Hảo Hảo: anh mắc cười ghê anh chửi tôi xong anh đuổi tôi ra ngoài cho đã rồi không cho tôi đi là sao, rốt cuộc anh muốn làm gì chứ
Trần Phan Trường: đương nhiên làm những chuyện mà em không ngờ tới rối
Tương Hảo Hảo: khoan đã
Anh ta đang háo hức căng dới của anh ta phồng lên nhưng cô không chịu nổi sự khống chế của anh ta
Tương Hảo Hảo: khoan đã dừng….lại…đi tôi không muốn
Trần Phan Trường: vậy nếu em còn muốn chạy nữa không
Tương Hảo Hảo: tôi không chạy nữa đâu, xin…anh…đấy
Trần Phan Trường: muộn rồi em ơi
Anh ta liếm toàn thân trên ngời cô cô mềm nhũn cơ thể cô mất đi lí trí, cô kháng cượng cô kêu tha bao nhiêu anh ta càng hưng phấn hơn bấy nhiêu như trong người anh ta bùng lên ngọn lửa vậy đấy, cô không chịu nổi nên đã ngủ thiếp đi hồi nào không biết.
*Buổi sáng hôm sau*
Trời đã mọc từ rất sớm cô ngủ gần mười hai giờ trưa cô bật người dậy đã từ tới giờ trưa rồi
Trần Phan Trường: chào buổi trưa hảo hảo em đã dậy rồi sao
Tương Hảo Hảo: a đau quá toàn thân mình y như rút cạn hết vậy đấy, vậy mà anh ta có thể cười y như chưa có chuyện gì xảy ra vậy đấy
Trần Phan Trường: em ăn đi mới có sức khỏe chứ anh thấy em dạo này hơi xanh xao đấy
Tương Hảo Hảo: anh hay quá ha anh làm cho con người của tôi y như một cái tiết vậy không mệt mỏi xanh xao mới là lạ
Trần Phan Nhi: chào anh chị buổi sáng nha
Trần Phan Trường: em bị sao vậy tới giờ trưa rồi
Trần Phan Nhi: ủa vậy hả chắc em không biết rồi sao chị ngủ giờ này mới vậy, chẳng lẽ hai người vận động quá mức khiến chị dậy không nổi sao
Tương Hảo Hảo: nhi làm gì có chuyện đó chứ *đỏ mặt*
Trần Phan Nhi: nhìn là biết rồi *anh hai thành công rồi giữ được chị nhà rồi*
Quản gia: dạ thưa đại thiếu gia nhị tiểu thư tương tiểu thư, cô dương tiểu thư muốn gặp đại thiếu gia ạ
Trần Phan Nhi: hả lại gặp nữa
Trần Phan Trường: đuổi cô ta ra ngoài cho tôi
Trần Phan Nhi: khoan đã sao phải đuổi chứ quản gia cho cô ta vào đi
Trần Phan Trường: em bị gì vậy
Tương Hảo Hảo: vậy hai anh em ở đây nha tôi lên trước đây
Trần Phan Trường: khoan đã em định đi đâu vậy
Tương Hảo Hảo: đương nhiên tôi lên phòng rồi
Trần Phan Trường: em ngồi xuống đây cho anh.
Tương Hảo Hảo: nhưng mà
Trần Phan Nhi: cậu yên tâm đi cứ nghe lời anh trai tớ nói đi
Quan gia: xin mời dương tiểu thư vô
Dương Ngọc Trinh: anh trường à em mang đồ ăn cho ăn anh nè
Trần Phan Trường: xin lỗi cô tôi không muốn ăn của cô thông cảm cho tôi dương tiểu thư cô vô nhà tôi trách có chuyện gì đúng không
Dương Ngọc Trinh: đương nhiên em vô có việc muốn bàn với anh
Trần Phan Nhi: xin lỗi cô nha thông cảm cho anh trai tôi anh trai tôi có việc bận cho nên cô đưa tài liệu cho tôi cũng được rồi nói chuyện với tôi cũng được
Dương Ngọc Trinh: nhưng mà công việc này cần làm việc với anh trường xin lỗi cô nha
Trần Phan Nhi: anh hai à công việc này có thể giao cho em làm được không anh hai còn việc khác thì anh có thể xử lý cái khác được không anh hai
Trần Phan Trường: đương nhiên rồi em gái em cứ làm
Trần Phan Nhi: cảm ơn anh hai nhiều
Trần Phan Trường: giờ chúng ta lên phòng nha hảo hảo
Tương Hảo Hảo: khoan đã ne tôi không muốn lên phòng đâu thả tôi ra
Trần Phan Nhi: vậy thì cô dương tiểu thư à cô đưa tài liệu đây tôi kí cho
Dương Ngọc Trinh: cảm ơn em nha nhi
Trần Phan Nhi: không có gì khoan đã để tôi nói hết đã lần sau kêu tôi là nhị tiểu thư được rồi đừng xưng tên tôi không có thích nghe đâu
Dương Ngọc Trinh: vâng tôi biết rồi nhị tiểu thư
Trần Phan Nhi: quản gia mời cô dương tiểu thư ra ngoài
Quản gia: vâng nhị tiểu thư cô dương tiểu thư mời đi lối này
Dương Ngọc Trinh: mẹ kiếp con chó hảo hảo tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu
Danh Sách Chương: