“M.ẹ kiếp làm giá gì chứ? Sắp kết hôn rồi còn không chịu đưa đơn ra tòa.” Cô tức giận ném chiếc điện thoại qua một bên.
“Em tức giận cái gì vậy?” Bỗng có một giọng nói xuất hiện cô giật mình quay đầu lại.
“Trình tổng?” Cô ngạc nhiên nhìn anh.
“Gọi anh là Khiêm cũng được, đừng khách sáo. Nói anh nghe ai làm em tức giận.” Anh nhặt chiếc điện thoại cô vừa ném lên, sau đó đi đến bên cạnh cô, áp sát cô hỏi. Giọng nói có chút tà mị, quyến rũ.
“Sao anh vào được đây?” Cô hỏi, vì vẫn còn bực tức trong lòng nên cách nói chuyện với anh cũng có phần không dịu dàng như thường ngày.
“Anh nhấn chuông hoài em không ra mở lạnh quá, không đợi được nên anh lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa.”
“Chìa khóa dự phòng đâu ra?”
“Lấy trộm của em.” Anh trả lời với vẻ mặt ngây thơ vô số tội. Con người này cũng thật nhiều tài năng.
Nhưng rồi anh lại nhận thấy sự bất thường trong cô, khóe mắt kia đã chứa đầy nước, gương mặt ấy là đang muốn khóc ư?Không kìm được lòng mình ôm chầm cô vào lòng thủ thỉ: “Sao vậy? Ai làm em tức giận, anh giúp em đi xả giận.”
Bị anh ôm đột ngột như vậy, cô không kìm lại được mà nước mắt cứ thế chảy ra thấm đẫm cả một vạt áo của Trình Khiêm. Bây giờ cô thật sự muốn khóc, khóc thật lớn để quên đi hết mọi chuyện, để ngày mai sẽ là một ngày tốt đẹp hơn đối với cô
“Khiêm chúng nó sắp kết hôn rồi. Hức… nếu thật sự như vậy tham vọng của Lâm Bảo Minh đối với Vạn Hoa…hức…hức… cô ta sẽ lấy đi Vạn Hoa của Lâm gia mất…”
“Khiêm có phải em quá ngu ngốc khi cứ mãi đâm đầu vào Lục Nam Thành không? Bây giờ em phải làm sao đây? Hức… “
“Còn nữa Bảo Minh, cô ta còn nhắm đến mẹ của em… em nên làm gì bây giờ… Khiêm em phải làm sao?”
Những tiếng nấc của cô khiến cho Trình Khiêm đau lòng, anh nhìn cô như vậy mà trách móc bản thân rằng lúc ấy không mạnh mẽ thêm một chút nữa, nói ra lời thật lòng, để bảo vệ cô và bên cạnh cô mãi mãi.
Anh đưa tay gạt đi những giọt nước mặt ấm nóng đang lăn dài trên gò má của cô.
“Em đọc được tin tức kia rồi? Bây giờ em hối hận và muốn làm lại ư?” Trình Khiêm nhẹ nhàng hỏi, đồng thời ôm chặt cô vào lòng, hôn lên đỉnh đầu của cô. Cô gật đầu nhè nhẹ.
“Ngoan đừng khóc, anh sẽ giúp em bảo vệ mọi người. Và điều em cần làm là yêu anh, mọi thứ còn lại cứ để anh lo.”
Cô sững người trước câu nói của Trình Khiêm. “Khiêm em không nói đùa đâu, anh đừng chọc em như thế.” Cô ngước mắt nhìn Trình Khiêm, đôi mắt vẫn còn đọng nước khiến trái tim Trình Khiêm lỡ đi một nhịp, khóc thôi mà có cần phải xinh đẹp và cuốn hút như vậy không?
“Anh không đùa, Chỉ Nhu những lời anh nói với em từ trước đến nay đều là thật lòng.”
“Chỉ cần em đồng ý, anh nguyện ý bảo vệ em cả đời.”
Anh đưa tay chạm vào hai gò má hồng ấy, lau khô đi những giọt nước mắt kia, anh cũng mong muốn được lau đi hết những muộn phiền mà cô đang có, lau đi những đau thương mà cô đã từng.
“Chỉ Nhu anh không yêu cầu em trong tức khắc phải quên đi Lục Nam Thành, chỉ mong em buông bỏ được những đau khổ trước kia, chịu mở lòng cho anh, dù thế nào anh cũng sẽ đợi em.”
“Khiêm, em không xứng.” Như thế thật không công bằng cho anh, từ chối tình cảm của anh lâu như thế, tình cảm của anh cũng sâu nặng như vậy cô lấy gì để trả đây.
Hơn nữa với gia thế của cô thì làm sao xứng với anh, chưa kể từ khi lấy Lục Nam Thành cô luôn trở thành tâm điểm của những thị phi, nếu hai người đến với nhau thì danh dự của anh không chừng sẽ bị cô phá hủy mất. Cô không đành, để bản thân mình bị thương thì được cô không muốn người khác vì mình mà cũng bị ảnh hưởng.
“Không xứng? Nếu em thấy thân phận và gia thế của em bây giờ vẫn chưa xứng với anh, thì anh sẽ giúp em hai ta cùng nhau cố gắng để đạt được đến vinh quang, khi ấy về địa vị sẽ chẳng ai dám nói xấu em nữa.”
“Còn nếu em nói về quá khứ thì Chỉ Nhu, nếu như anh để ý đến quá khứ của em thì đã không theo đuổi em đến tận bây giờ.”
“Chỉ Nhu chỉ cần em quay đầu, anh sẽ là bến đỗ bình yên nhất cho em.”
Trình Khiêm nhìn thẳng vào mắt cô trả lời một cách chân thành nhất, anh vẫn luôn muốn dành mọi thứ tốt nhất cho cô, quá khứ của cô, dĩ nhiên anh biết nó đã diễn ra thế nào, những đau thương nào đã đến, chỉ tiếc rằng người cô chọn không phải là anh, cho nên anh không thể bảo vệ cô một cách toàn vẹn.
“Không được đâu Trình Khiêm, anh đã giúp em nhiều quá rồi, bây giờ không thể… như thế em không trả hết món nợ ân tình mất.”
“Hừm, chỉ cần em về làm vợ anh, gia đình chúng ta hạnh phúc vui vẻ với một bầy con thì như vậy là em đã trả hết nợ cho anh rồi đấy. Anh không đòi hỏi gì nhiều đâu.” Anh cười cười đưa tay nhéo má cô, trong thời gian này chỉ những khoảnh khắc mềm yếu của cô anh mới có cơ hội gân gũi với cô. Bình thường tính cách của cô thật sự khó gần, khiến anh hao tâm tổn sức rất nhiều để tìm cách tiếp cận cô
Danh Sách Chương: