“Chỉ Nhu cô đừng nói như thế chứ? Với cả cô cũng không biết giữ cho bản thân một chút sĩ diện hay sao mà lại tọc mạch thế.” Lâm Bảo Minh lên tiếng.
“Chắc là cô có sĩ diện ha? Đi cướp chồng rồi còn dám vênh váo.” Cô bĩu môi đáp, sau đó quay lại tiếp tục quan sát chậu cây bên cạnh. Tay cô không ngừng cắt tỉa cái cây bên cạnh.
Ngay lúc này trợ lý riêng của Trình Khiêm đi vào.
“Lục tổng, bây giờ có thể lên gặp tổng giám đốc của chúng tôi rồi ạ, mời anh đi theo tôi.”
Hắn nhè nhẹ gật đầu, sau khi dặn dò Bảo Minh thì hắn theo trợ lý lên gặp riêng Trình Khiêm.
Lục Nam Thành vừa rời khỏi Lâm Bảo Minh đã lớn tiếng mỉa mai cô.
“Tưởng tiểu thư họ Lâm thế nào, bị Lục tổng bỏ rơi không lâu mà đã từ thiên nga hóa cóc ghẻ thế này. Sau này mà li hôn rồi không biết cô sẽ ra sao ha?”
Chỉ Nhu nghe vậy chỉ nhướng mày nhìn cô ta, sau đó thản nhiên đáp.
“Còn tôi nhìn cô, ngay từ lần đầu gặp mặt cho đến bây giờ, tôi còn tưởng cô là con người cơ đấy.” Cô vừa nói vừa cười, cô ả nghe thế lúc đầu cũng định khen cô có mắt nhìn người, nhìn ra ả ta thân phận cao quý cô còn lâu mới sánh bằng, thế nhưng ả dường như đã nhận ra điều gì đó.
Còn tưởng là con người? Thế hóa ra ý của cô tức là ả từ trước đến nay là con gì chứ không phải là người.
Nghĩ đến đây thôi là ả tức ghẹn ở cổ không nói được gì chỉ lắp bắp được vài chữ “Cô..Cô…” trong miệng, nhưng rồi ả lại tìm được một vấn đề khác để soi mói cô.
“Cô muốn phá hoại hay sao? Cây này đắt tiền lắm đấy cô nghĩ cô cắt tỉa hỏng hết như thế thì có tiền mà đền không? Bây giờ thân phận của cô có lẽ cũng chỉ là lao công thôi, cái hạng thấp bé như cô thì lấy đâu ra tiền mà đền của cho người ta.” Lâm Bảo Minh bắt đầu hù dọa cô.
“Nếu tôi mà là kẻ phá hoại như cô nói, thì bây giờ tôi đang đứng bên vệ đường ngoài kia rồi, chứ không phải là đứng đây nhàn nhã làm việc như này đâu.”
“Ha, công việc? Tiểu thư họ Lâm đi làm lao công ở Thiên Hải, tin tốt cho Lâm gia rồi haha.” Ả ta đắc ý cười lớn, nhưng dù gì cô cũng chẳng quan tâm.
[Lộc cộc, là tiếng bước chân.]
“Lâm tiểu thư cô gọi tôi?” Một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện phía bên ngoài căn phòng. Chỉ Nhu thấy cô liền vui vẻ đi lại bên bàn cà phê lấy một chiếc hộp nhỏ.
“Chị đưa hộp bánh mousse này lên cho Trình tổng nhé, đồng thời gửi lời cảm ơn đến anh ấy giúp tôi.”
Cô gái ấy gật đầu, cầm lấy hộp bánh rời đi. Lâm Bảo Minh đứng nheo mắt trầm ngâm.
Còn cô gái cầm lấy hộp bánh kia trong lòng lại hiện lên một suy nghĩ nham hiểm. Muốn ả đưa hộp bánh này cho Trình tổng, cô đừng mơ.
Cô ta đưa hộp bánh đó xuống thùng đựng rác một tay quăng thẳng nó vào trong.
- --Tại phòng họp---
“Vào thẳng vấn đề đi, chuyện cậu muốn nói là gì?”
“Khu đất ở Tiêu Hoa đó, cậu và tôi làm một thỏa thuận được không? Cậu để cho tôi khu đất đó, tôi cho cậu chọn một thứ mà cậu muốn.”
Trình Khiêm nghe hắn nói vậy liền cười nhạt, gương mặt bộc lộ vẻ không hài lòng. “Thứ tôi cần sao có thể cho cậu được. Hơn nữa những thứ tôi muốn tôi đều đã có, bây giờ tôi không cần gì cả.”
“Khu đất đó cậu cũng có làm gì đâu. Tôi trả gấp 5 lần số tiền cậu đã bỏ ra, bán nó cho tôi.” Lục Nam Thành dần mất kiên nhẫn.
“Bao nhiêu tôi cũng không bán.”
“Vì sao chứ?
Trình Khiêm nhìn hắn nhướng mày hỏi: “Tôi làm gì cần phải nói cho cậu hay sao?”
“Cô ấy có sở thích âm nhạc nên muốn lấy khu đất đó để mở một studio âm nhạc nhỏ. Tôi muốn giúp cô ấy.” Bỗng nhiên hắn lại mở miệng giải thích. Nhưng anh đâu có cần đâu.
Trình Khiêm thở một hơi dài một hơi lắc đầu từ chối.
“Thành thật xin lỗi, tôi không thể giúp cậu rồi muốn mở studio thì vẫn còn rất nhiều nơi để chọn, nếu là nơi khác tôi có thể giúp còn nơi đó thì không.”
“Với lại nơi đó, chủ sở hữu thật sự là Lâm Chỉ Nhu chứ không phải tôi.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền
2. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3. Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều
4. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
Dù cho Lục Nam Thành có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa thì câu trả lời của Trình Khiêm vẫn nhất quyết là “Không”. Hắn siết chặt tay để kìm nén sự giận dữ, rốt cuộc trong vòng một tháng vừa rồi, Lâm Chỉ Nhu cô đã làm gì? Ở cạnh Trình Khiêm thân thiết đến mức nào mà khiến anh không chịu nể tình cũ, ra mặt che chắn cho cô như thế.
Trình Khiêm nhìn hắn đáp. Gương mặt anh có chút dịu lại vì nhớ đến người con gái mình thầm thương. Những thứ cô thích anh đều có thể cho cô, bất kể là phải đối đầu với ai, người cô chọn không làm được điều đó thì anh sẽ làm.
Việc cô cảm thấy hạnh phúc bên ai, lựa chọn thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ miễn là cô cảm thấy hạnh phúc nhất. Nhưng có lẽ lần này lựa chọn của cô đã sai khi đặt trọn trái tim mình vào Lục Nam Thành. Không sao cả, bây giờ hắn và cô chuẩn bị ly hôn, đây là cơ hội tốt ông trời dành cho anh để anh đem “vợ” về nhà.
“Hừ, vậy sao không nói sớm. Tốn thời gian của tôi.” Hắn tức giận đứng dậy đi ra ngoài, Trình Khiêm cười nhìn hắn mà thầm mắng hắn có bệnh.
Danh Sách Chương: