• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hả? Không… anh ấy ở công ty là nhiều, chứ công việc chất đống như thế làm gì có thời gian ở cạnh tôi.” Cô lắc đầu phủ nhận. Quả thật một tháng vừa rồi Trình Khiêm mỗi ngày đều có xuất hiện trước mặt cô, nhưng nói về mức độ thì không nhiều, chỉ có hôm qua là hơi quá.

“Hừ tốt nhất là vậy… À mà cô nên tránh xa anh ấy ra… bởi vì tôi là bạn gái anh ấy.” Ả ta nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng như là để nhắc nhở cô đừng chen chân vào bọn họ, cô nghe vậy liền cảm thấy có chút thú vị.

Từ đâu mò ra một con gà mái xù tự nhận làm bạn gái của Trình Khiêm, anh mà nghe được chắc là sẽ cho cô ta đi viễn xứ luôn ấy. Cô thầm nghĩ.

“Ồ bạn gái?” khẽ cắn cánh môi, dừng một lúc sau đó lại nói tiếp: “Ý chính là hồ ly tinh bồi Trình Khiêm trên giường hay sao? Nhưng mà tôi nghĩ cô không đủ trình để leo lên giường anh ấy đâu.” Chỉ Nhu lười nhác đáp lại.

Sắc mặt cô ả liền thoáng chốc thay đổi, đôi mắt sắc sảo ấy trừng Chỉ Nhu: “Cô mới là hồ ly tinh, nếu như cô không xuất hiện thì tôi đã đường đường chính chính làm vị hôn thê của anh ấy rồi, chẳng lẽ cô không biết anh ấy cùng tôi đã từng qua lại hay sao? Đã vậy rồi còn không biết thân biết phận.”

“Ồ vị hôn thê? Từng qua lại… hừm anh ấy không nói thì sao tôi biết được?” Lâm Chỉ Nhu nhíu mày nhìn cô ta "Thế nào, vì sao anh ấy không cùng cô đính hôn?"

Người phụ nữ nghĩ Lâm Chỉ Nhu là cố ý muốn cười cô ta, trên mặt tức giận đến đỏ lên, rồi lại trắng bệch "Cô là khờ thật hay là giả ngu? Chẳng lẽ cô bình thường không xem báo sao?"

Lâm Chỉ Nhu lắc đầu, cô đến đây vì công việc, cả ngày bận bịu thời gian đâu mà xem báo.

“Tôi là Nhạc Tư Hạ, thiên kim tiểu thư nhà họ Nhạc, là một trong bốn tứ đại gia đình nổi tiếng nhất bốn thành Phố A, X,B, Y” Cô ả mặt đầy oán hận nhìn cô: “Tất cả mọi người ở đây đều biết tôi và anh ấy có quan hệ, chỉ vì cô mà anh ấy ngó lơ tôi.”

Là Nhạc gia, chẳng phải là gia đình thật sự của Lâm Bảo Minh hay sao? Là cô ta mách lẻo, thật sự muốn mượn tay của Lục gia và Nhạc gia trừ khử gia đình nhỏ bé như gia đình của cô?

"Nhưng là tôi không biết." Lâm Chỉ Nhu nháy mắt mấy cái, một bộ dáng thiên chân vô tà "Hơn nữa, Trình Khiêm nói anh ấy yêu tôi."

Nhạc Tư Hạ nghe Lâm Chỉ Nhu nói vậy liền tức giận đến mức ngũ quan trên khuôn mặt mỹ lệ dần dần trở nên méo mó.

“Cô chẳng qua chỉ là con gái của một gia đình nhỏ, không gia thế cô nghĩ cô xứng với anh ấy sao? Cô nghĩ rằng gia đình anh ấy sẽ chấp nhận một cô gái nhỏ bé như cô ư?” Cô ta vừa nói vừa chỉ tay vào lồng ngực Chỉ Nhu, cô im lặng bất giác lùi lại vài bước.

“Xứng hay không thời gian sẽ chứng minh cho cô thấy.” Cô cười cười đáp. Trong mắt Nhạc Tư Hạ nụ cười đó của cô chứa đầy sự khinh bỉ cũng như sự sỉ nhục.

“Lâm Chỉ Nhu, cô sẽ không bao giờ được hạnh phúc, đừng mơ đến việc tranh giành Trình Khiêm với tôi?” Nhạc Tư Hạ trừng mắt cảnh cáo. Nhưng lúc này lại có một giọng nam lạnh lùng vang lên.

“Cô nói ai sẽ không được hạnh phúc? Ai là của cô?”

Khi nghe được câu nói đó cô ta giật mình quay đầu, là Trình Khiêm, anh từ khi nào lại xuất hiện ở đây?

“Khiêm, chào…chào buổi sáng.” Cô ta nhanh chóng chỉnh sửa lại tóc tai và giọng điệu, cô ả bắt đầu liếc mắt đưa tình với Trình Khiêm, nhưng anh không quan tâm, bỏ qua cô ta anh đi đến bên cạnh Chỉ Nhu ôm lấy eo cô sau đó kéo cô vào lòng.

“Có tôi ở đây xem ai dám động đến em ấy.”

Trình Khiêm đưa ánh mắt sắc bén và lạnh lùng nhìn Nhạc Tư Hạ, thật đáng sợ, nhưng cô ta hận bởi vì sự ngọt ngào, tình cảm và ôn nhu đó anh chưa từng dành cho cô ta.

“Khiêm anh… nãy cô ta mắng em, cô ta không hiền từ như vẻ bề ngoài đâu. Cô ta thật sự rất đáng sợ.” Cô ta cũng vờ yếu đuối nắm lấy cánh tay Trình Khiêm.

Anh lạnh nhạt đẩy mạnh cô ta qua một bên: “Đừng gọi như thế tôi và cô không thân tới mức đó, hơn nữa cô ấy như vậy không phải là rất thú vị hay sao?” Anh nhướng mày hỏi cô, đôi mắt đen sắc bén như một lưỡi dao lướt qua cô ả, khiến cô ta bất giác run lên.

“Anh…sao lại bảo vệ cô ta thế chứ …Khiêm… không Trình tổng, anh đừng quên việc đính hôn, bố mẹ bảo em hỏi anh khi nào thì mình…?” Cô ả run rẩy nói. Nhưng ả chưa nói hết đã bị anh cắt ngang.

“Tôi với cô từng có quan hệ sao? Là cô tự mơ tương bây giờ còn đòi kết hôn với tôi? Gia đình cô tự bày ra tự dọn, tôi không liên quan.”

“Còn nữa lần sau cô còn dám động vào Chỉ Nhu thì coi chừng tôi bẻ gãy tay cô.”

Trình Khiêm ôm Chỉ Nhu vào lòng che chắn cô như bảo vật, Nhạc Tư Hạ nhìn mà tức không nói lên lời, anh đúng là quá đáng cô ta theo anh lâu như thế mà anh lại chẳng động lòng, bây giờ lại phải lòng một cô gái quê mùa như Chỉ Nhu, ả không can tâm, nhất định ả phải tìm cách để khiến cho Chỉ Nhu biến mất mãi mãi, chỉ có như vậy Trình Khiêm mới để ý đến cô ta.

“Đồ ngốc, em không biết cách đuổi khách hay sao?” Sau khi Nhạc Tư Hạ rời đi, Trình Khiêm liền trách Chỉ Nhu, anh không hài lòng, sao cô lại để cho cái loại người như thế ức hiếp kia chứ. Nếu như anh không xuất hiện có phải cô sẽ để cho Nhạc Tư Hạ làm càn hay không.

“Hừm sáng ra vẫn là không nên khẩu nghiệp, em là học cách đang tích đức anh hiểu không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK