• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ồ không muốn bị đuổi đi thì đừng xuất hiện.” Trình Uyển lạnh nhạt đáp, cô chán ngấy với cái kiểu người ỏng ẹo như Nhạc Tư Hạ rồi.

Cô ngồi bắt chéo chân ngồi xuống, nhàn nhã cầm tách trà thưởng thức, quả nhiên trà xanh càng ngon càng nhiều người thích. Ông Trình tức giận đánh thẳng cây gậy xuống bàn quát Trình Uyển.

“Uyển Nhi, sao con dám mở miệng như thế, ta tưởng rằng con luôn luôn hiểu chuyện, luôn đứng về phía ta vậy mà bây giờ… hừ con nhỏ Chỉ Nhu đúng là tài cao, chưa gì đã lôi kéo được đồng bọn về phe mình.”

Trình Uyển đặt tách trà trên tay xuống đưa mắt nhìn Nhạc Tư Hạ, ánh mắt sắc bén đáng sợ khiến ả phải né tránh: “Hừ, cha nói đúng, quả thật cô nhóc ấy tài cao, nhưng không bằng Nhạc tiểu thư còn có tài cao hơn nữa cơ. Không biết cha có muốn nghe không, à quên cô Nhạc có muốn tôi kể cho cha tôi nghe một chút không?” Trình Uyển cười khẩy, nheo mắt nhìn Nhạc Tư Hạ để xác nhận.

“Chị..” Ả trừng to mắt, Trình Uyển đáng ghét, cô mà mở miệng ra thì chắc ả sẽ ch.ết mất.

“Bác chị Uyển có vẻ rất ghét con, nếu A Khiêm không có ở đây, thì con xin phép hức… em chỉ mong một ngày nao đó chị có thể chấp nhận em, khó đến vậy sao?” Ả bắt đầu tỏ vẻ bị chèn ép, nước mắt cá sấu lại một lần nữa rơi ra. Ả cầm túi nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

Trình Uyển chỉ tậc lưỡi một cái rồi dựa người ra sau ghế đáp lại cô ta: “Về ngủ đi, trong mơ có lẽ tôi cũng sẽ không chấp nhận cô đâu.”

“Mày câm miệng ngay Uyển Nhi, đúng thật là con với hả cái, càng ngày càng quá quắt.”

“Tư Hạ, con ở lại đây đi… không cần phải đi đâu cả…” Ông Trình lên tiếng gọi Nhạc Tư Hạ ả quay lại nhưng bắt gặp cái trừng mắt của Trình Uyển lại rụt rè từ chối rút lui.

“Thôi ạ, con còn có việc, con xin phép.”

- --o0o---

“Trình Uyển, cô là cái thá gì chứ, mịa nó Trình Khiêm là của tôi cho dù có thế nào cũng sẽ...”

“Sẽ thế nào cơ?” Một giọng nữ ma mị, tràn đầy sát khí xuất hiện bên tai Nhạc Tư Hạ.

“A…ai…A chị Uyển…sao chị lại…” Cô ả quay lại thì thấy Trình Uyển đang đứng ngay sau lưng mình một tay bỏ vào túi quần dáng vẻ cực kì uy lực, bộ âu phục có màu đen càng tôn thêm khí chất của cô.

“Ha nhóc con, cô đừng nghĩ đến việc sử dụng những kế sách hèn mọn, đụng đến em trai tôi đừng hòng tôi cho cô sống.” Trình Uyển mở lời đe dọa, với giọng nói trời ban mạnh mẽ và có sức đe dọa lớn, chỉ cần một câu nói của cô lại khiến Nhạc Tư Hạ thêm run rẩy. Ả theo đà né tránh thì ngã về phía sau, không một ai đỡ lấy ả cả.

“Vẫn là nên ngoan ngoãn về Nhạc gia và từ bỏ Trình Khiêm đi, tôi nhắc lại một lần nữa nếu cô dám dùng kế sách với nó thì đừng trách tôi đây độc ác, cô thừa biết khả năng của tôi mà.” Trình Uyển cười lạnh sau đó quay vào trong.

Nhạc Tư Hạ siết chặt tay, tâm ả không cam chịu hà cớ gì mọi người đều không chọn Lâm Chỉ Nhu, thảo nào Lâm Bảo Minh ghét Chỉ Nhu như thế, nếu lần này hợp tác với Lâm Chỉ Nhu chắc chắn Nhạc Tư Hạ sẽ trừ khử được cô (Chỉ Nhu). Ả bắt đầu bày mưu tính kế trong lòng, ôm nỗi hận ấy bắt đầu hành trình hãm hại Chỉ Nhu.

- --------------------

[Cử người quan sát nhất cử nhất động của ả, không được cho ả làm bậy.]

[Vâng, thưa giám đốc.]

- -------------------

Trình Khiêm đã đưa Chỉ Nhu về lại thành phố Y này theo lời hẹn với Lục Nam Thành. Hai người họ qua đêm tại một khách sạn, Chỉ Nhu không về lại căn nhà mà cô và Lục Nam Thành đã từng sống chung, bởi cô ghét phải nhìn thấy cặp đôi cẩu nam nữ đó.

Trình Khiêm vốn muốn dụ dỗ cô đặt phòng đơn nhưng cô không dễ bị dụ như thế, quyết tâm đặt hai phòng khác nhau nhưng Trình Khiêm lại chơi xấu, thông đồng với tiếp tân bảo chỉ còn phòng đôi, vậy là hai người lại chung một phòng.

Anh thõa mãn nhìn cô gái nhỏ đi trước, dù sao cũng có thể nhìn thấy cô như vậy là an tâm rồi.

Ngày hôm sau.

Khó thở… Chỉ Nhu bỗng cảm thấy khó thở … ai đang cản đường hô hấp của cô…

“Có chịu dậy không hả? Em mà không dậy là không ra tòa kịp đâu…”

Cô mở to mắt thì thấy tay Trình Khiêm đang bọp chặt lấy mũi của mình. M.á nó có ai đánh thức người khác kiểu này không hả? Cô tức giận định quay người qua định đưa tay đánh vào eo của anh thì anh đã nhanh chóng né qua một bên.

Thả tay ra, anh cười nói: “Nhóc con, em thua rồi.”

“Này có ai đánh thức người khác giống anh không hả?”

“Chứ em bảo anh phải đánh thức em kiểu gì? Ngủ say quá kêu hoài không dậy, hết cách rồi…”

Tuy anh không nói vế sau nhưng cô cũng biết thừa là anh định nói gì. Cô cầm lấy cái gối, ngồi dậy đánh anh, nếu có thứ khác mạnh hơn thì cô sẽ không cầm cái gối này đâu.

“Lần sau không cho phép anh đánh thức tôi như thế.”

“Vậy đánh thức thế nào? Hôn một nụ hôn đánh thức tiểu công chúa ư?” Anh giữ lấy cánh tay cô sau đó ghé sát tai cô, giọng nói khàn khàn đầy mị lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK