• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nhận được tin là sức khỏe của cô đã ổn thì hắn cũng chỉ cử trợ lí ở lại để chăm sóc cô, còn hắn bận về nhà cùng tiểu bảo bối mà hắn yêu.

Sáng hôm sau

Hắn vốn muốn dấu ông nội về chuyện cô bị ốm, nhưng vẫn không hiểu sao ông của hắn lại nhận được tin rồi sai hắn phải đến bệnh viện một chuyến. Mới sáng sớm không được ở cạnh tình nhân, hắn cảm thấy bực bội.

Mang theo tâm trạng chẳng mấy vui vẻ, hắn tới bệnh viện.

“Tối qua sao mày không ở lại chăm sóc con bé. Công việc quan trọng hơn vợ mày sao?”

Mỗi lần nghe ông gọi cô là “vợ” của hắn thì tâm trạng hắn liền không vui, vợ ư cô không đủ tư cách.

“Ông đừng trách anh ấy, con hiểu mà công ty anh ấy lớn như thế, đương nhiên công việc phải bận bịu rồi, ông đừng lo anh ấy vẫn yêu thương con lắm.” Cô mở miệng thay hắn.

Giờ mới để ý gương mặt cô thật sự xanh xao, không có một chút ửng hồng như mọi ngày, nhưng cách nói chuyện của cô thật khiến hắn chán ghét, hắn có cần cô nói giúp đâu.

“Nhưng mà… aiya thằng nhóc này ông sẽ dạy bảo lại nó.” Ông nắm lấy tay cô vỗ về sau đó lại quay ra trách hắn.

“Mày có biết vợ mày đột ngột lên cơn sốt như này là vì sao không? Bác sĩ bảo do cơ thể chịu lạnh quá nhiều, mày giải thích ngay cho tao.”

Chịu lạnh quá nhiều, chẳng phải cô chỉ mới đi đêm về có một lần hay sao? Nhiêu đó mà cũng không chịu được, cơ thể cô kém cõi như thế thật sao? Hay trước khi hắn tới đây cô đã thêm dầu vào lửa?

“Ông ơi, không phải do anh ấy, do con dạo này hơi kén ăn nên dễ nhiễm lạnh thôi, mới sáng ra ông đừng trách anh ấy như thế.”

Hắn nhìn cô cười khinh bỉ, ha giỏi diễn.

Bỗng hắn nhận được một tin nhắn đến. Là của Lâm Bảo Minh-bảo bối của hắn.

[ Anh em bị thương ở chân rồi, anh đến đón em được không? Chân em đau quá có lẽ là bị gãy rồi.]

Hắn nhìn dòng tin nhắn mà sắc mặt thoáng chốc sa sầm lại, nhanh chóng kiếm cớ rời đi.

“Ông ơi bên công ty con có việc, con đi trước có được không ạ?”

“Công việc mày hơn vợ mày sao?”

“Nhưng thật sự là việc rất quan trọng.” Nói rồi hắn nhanh chóng quay lưng rời đi

“Mày… thằng nghịch tử…”

Công việc quan trọng ư? Công việc nào mà quan trọng thế chứ, chỉ có thể là tiểu tình nhân của anh thôi. Cô cười khẽ trong lòng, trái tim cô vỡ vụn.

Cứ thế ba ngày trôi qua, cuối cùng cô cũng xuất viện, suốt ba ngày hắn không thèm đến thăm cô một lần, cô biết hắn bận ở cạnh người kia.

Trong tình yêu có lẽ kẻ không nhận được tình yêu là kẻ thảm hại nhất ha?

Sau khi vào trong nhà, cô bỗng nghe thấy tiếng cười nói khúc khích của một nữ nhân, âm thanh phát ra từ trong vườn. Cô lần theo vết âm thanh mà tìm đến nơi phát ra. À hóa ra là tiếng cười của Bảo Minh, cô ả và hắn đang chơi đùa vui vẻ trong vườn, tình yêu mà vui lắm phải không?

Cô lẳng lặng đi vào trong nhà, không biết không thấy tim sẽ không đau.

Đến tối cặp tình nhân ấy vẫn không phát hiện là cô đã trở về, cho tới khi cô xuất hiện ở chân cầu thang khiến cho ả tình nhân của hắn giật mình.

“Cô…cô về khi nào thế?”

Đối diện với cô là một cô gái đang chống nạng, chân ả gãy thật sao? Cô đưa đôi mắt vô hồn nhìn ả ta, ả cứ ngỡ mình đã gặp phải cái xác không hồn.

“Nhà tôi, tôi thích thì tôi về thôi, muốn quản?” Cô nhướng mày hỏi lại.

Hắn từ trong bếp nghe thấy tiếng động liền chạy ra thì gặp phải cô cũng đang đứng đó.

“Hừ, về rồi sao? Tôi còn tưởng…”

“Tôi chưa chết được đâu, đừng tưởng tượng cho mệt.” Câu nói của hắn chưa nói ra hết đã bị cô cắt ngang một cách rõ ràng, sao cô biết hắn định nói gì.

“Tôi không phiền hai người đâu, muốn làm gì thế nào, tùy các người. Đừng làm ồn cũng như làm phiền tôi là được.” Cô nhẹ nhàng lướt qua, lời nó nhẹ thoáng gió thổi nhưng lại khiến hắn khó chịu. Vì cái gì chứ?

“Bảo Minh không khỏe, từ giờ cô phụ trách chăm sóc cô ấy.”

Hắn cất giọng khiến hành động cô có chút khựng lại, sau đó lại nhàn nhã tiếp tục.

“Tôi không phải bảo mẫu, nếu muốn anh có thể thuê người khác.”

“Hoặc nếu muốn đích thân tôi làm, thì trả tiền lương cho tôi.”

Thái độ này của cô hắn không quen. Người này có phải là “vợ hờ” của hắn bấy lâu nay không?

“Anh… không cần thuê thêm bảo mẫu đâu... thêm người phiền lắm, hay anh thuê chị ta cũng được, em không sao cả.” Cô ả nũng nịu, tựa đầu vào ngực hắn dụi nhẹ. Hắn cũng nhẹ nhàng đồng ý, chỉ cần ả vui gì hắn cũng làm.

“Vậy được tôi trả tiền lương cho cô.”

“5 triệu 1 giờ. Chốt giá thì tôi làm.” Dĩ nhiên cô phải kiếm cái lợi về cho mình, cô biết thừa ả ta sẽ làm khó cô.

“Cô dám bàn điều kiện với tôi.”

“Không thích có thể tìm người khác.”

Hôm nay cô thật sự làm hắn muốn điên lên mà. Sao lại không nghe lời thế chứ?

“Anh vậy cũng được, chúng ta đổi lại có lợi rất nhiều.”

Hắn siết chặt tay, nhưng vì bảo bối trong lòng hắn nhịn.

“Mai bắt đầu làm việc.”

Hắn chỉ để lại một câu nói sau đó tình tứ bế tiểu tình nhân của mình lên phòng, chỉ để lại cô một mình với không khí lạnh giá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK