• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô dám gọi anh ấy là chồng? Người của cô?” Đôi mắt cô ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm Chỉ Nhu.

Cô cười nhẹ sau đó lấy trong túi ra một chiếc hộp, dĩ nhiên là trong đó có một chiếc nhẫn.

“Cô có thấy chiếc nhẫn trên tay Khiêm không? Đấy là nhẫn đôi của chúng tôi đấy. Đẹp không?” Cô lấy chiếc nhẫn ấy đeo vào tay mình rồi đưa tới trước mặt ả như ve vỡn một chú chuột ngơ ngác.

Tịch Dương bắt đầu nhớ lại. Phải trên tay Trình Khiêm có đeo một chiếc nhẫn, nhưng cô nghĩ anh ấy chỉ đeo cho đẹp, để khiến cho tay anh tăng thêm sự cuốn hút thôi, nhưng không ngờ anh lại là chủ quyền dấu kín của Chỉ Nhu. Thiết kế thật sự rất tinh xảo, có lẽ khi ở gần nhau thì mới phát hiện đấy là nhẫn đôi, chứ mỗi nơi một chiếc thật chẳng nhìn ra được, xem ra Chỉ Nhu và Trình Khiêm thật sự là một cặp.

Tịch Dương điên cuồng lắc đầu phủ nhận, ả vẫn không tin được, người đàn ôn ấy ở cạnh ả nhiều năm như vậy mà không thèm chú ý đến ả, lại đem tâm trí cất dấu một hình bóng của một kẻ đây thị phi như Chỉ Nhu.

“Không thể nào, anh ấy như vậy sao có thể…”

“Tịch Dương tôi biết cô, ngoài tài năng ra còn xinh đẹp, cho nên đừng chỉ mãi hướng về một người đàn ông mà mình không với tới được.”

“Tôi khuyên cô đừng nhắm đến Khiêm, bởi vì cô mãi mãi không có được anh ấy đâu. Hãy tìm người khác, tôi tin rằng sẽ có người phù hợp với cô thôi.”

Sau cùng vẫn là không nỡ làm tổn thương một bông hoa xinh đẹp. Bản tính Chỉ Nhu vốn chẳng thích đôi co, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, cho dù thế nào đồ của mình thì vẫn nên tuyên bố chủ quyền thì hơn, tránh những kẻ thích ăn cướp đồ người khác lấy mất.

Trình Khiêm đứng đợi cô lâu quá, vốn định đi tìm nhưng lúc này cô lại xuất hiện. Cô chạy từ đằng xa, trông có vẻ khá gấp.

“Chỉ Nhu, coi chừng té bây giờ.” Anh chạy lại đỡ lấy cô, tưởng chừng như cô sẽ chạy lại ôm anh nhưng không, cô chạy đến nhưng khi anh định ôm cô vào lòng thì cô lại né tránh

“Nhu em sao vậy? Cô ta làm gì em sao? Hay em để tâm lời ả ta lúc nãy.” Anh xoa xoa đầu cô.

“Trình tổng, phiền anh bỏ tay ra…Chẳng phải an nói rằng tôi là kẻ phản bội hay sao? Anh không tin tôi thì đừng lại gần tôi.”

“Em nói không vậy lấy gì đảm bảo tôi tin em, em phải có bằng chứng để minh oan, nếu không đừng trách tôi độc ác.”

“Nhưng chẳng phải anh vẫn luôn cho người theo dõi tôi hay sao? Tôi làm gì chẳng lẽ anh không biết?”

“Hừ, Lâm Chỉ Nhu, cô đừng nghĩ bản thân cô từng được tôi yêu mến, muốn nói gì thì nói, muốn lớn tiếng với tôi là được, dám thị uy với tôi cô sẽ phải nhận cái kết đau đớn đấy.” Anh đưa tay siết chặt lấy cổ của cô, nói xong thì mới từ từ thả cô ra rồi đi mất.

Chỉ vì một tin nhắn nặc danh không rõ ràng mà Trình Khiêm liền buộc tội cô là làm lộ tài liệu mật của công ty anh. Sao con người ai cũng nhẫn tâm như vậy chứ, những tưởng anh sẽ luôn tỉnh táo và tin tưởng cô, nhưng không anh không hề tin tưởng cô như lời đã hứa, phải chăng đàn ông đều vậy?

Trình Khiêm và Chỉ Nhu, bây giờ mỗi người một hướng và họ sẽ chia tay sao?

Chuỗi ngày liên tục sau đó, mỗi lần Trình Khiêm và Chỉ Nhu gặp nhau họ đều xảy ra tranh cãi như sự việc trong bữa tiệc này đây.

- --Tại bữa tiệc---

Trình Khiêm và Nhạc Tư Hạ khoác tay nhau tình tứ đi vào bữa tiệc sang trọng ấy, nhìn họ thật sự đẹp như một cặp uyên ương trời sinh. Khi anh và ả cùng bước vào thì ai nấy đều tấm tắc khen ngợi, chỉ riêng cô ẩn thân ở một góc tối cầm ly rựu từ từ nhâm nhi.

Chỉ một lúc sau cả căn phòng tràn đầy tiếng nhạc, bắt đầu có những cặp đôi dìu nhau khiêu vũ, Nhạc Tư Hạ cũng chuẩn bị tinh thần đứng trước mặt Trình Khiêm đưa đôi tay thon dài xinh đẹp của mình ra mở lời mời gọi anh.

“Này chàng hoàng tử xinh đẹp của em, anh có muốn cùng em khiêu vũ không?”

Ả yêu kiều, lả lướt mời gọi anh, nhưng đôi mắt đen tuyền của anh lại hướng về một nơi xa xăm nào đó, như đang bị một thứ gì đó khiến cho say sưa đến nỗi không thể rời mắt, đồng thời môi anh còn cong lên một nụ cười nhè nhẹ. Ả thấy anh không trả lời liền đưa mắt nhìn theo hướng mà anh nhìn nhưng chẳng thấy gì đáng ngờ cả, ả mới gọi lại anh lại một lần nữa.

“Khiêm, khiêm anh sao vậy?” Ả đưa tay khua khua trước mắt anh, lúc này anh mới hoàn hồn trả lời ả.

“Hả, em muốn khiêu vũ sao? Được ra đó cùng khiêu vũ thôi.” Trình Khiêm nhanh nhẹn nói trước khiến cho ả không có cơ hội bộc lộ nghi ngờ của bản thân.

Trình Khiêm cùng Nhạc Tư Hạ cùng nhẹ nhàng khiêu vũ trên nền nhạc du dương, động tác nhịp nhàng và ăn ý khiến cả hai đều bị chú ý. Rồi mọi người xung quanh lần lượt nhường lại sân khấu chính cho hai người bọn họ.

Chỉ Nhu chỉ lẳng lặng đứng một góc quan sát, trên tay cô cầm một ly rựu vang, cô cũng không rõ đây là ly thứ bao nhiêu, nhưng hình như cô chưa hề say, chỉ cảm thấy đau lòng, bởi người con trai từng nói yêu cô rất nhiều bây giờ lại cùng người khác tạo thành cặp uyên ương xinh đẹp nhất.

“Thế nào, cảm giác bị bỏ rơi đấy Chỉ Nhu, cô cũng thật thảm quá đi mất.” Lục Nam Thành đứng sau nhìn cô cười khinh bỉ.

Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán cô cũng chỉ mơ mới có được hạnh phúc bên Trình Khiêm suốt đởi, chứ kẻ như cô làm sao thắng được Tư Hạ.

“Rọ mõm vào đừng sủa lung tung.” Cô nhàn nhạt đáp trả.

Lời nói đó của cô rõ ràng là đang sỉ nhục hắn. “Cô nói gì? Dám nói tôi như vậy hả con khốn.” Lục Nam Thành nổi điên lên, hắn trừng mắt đưa tay siết chặt cổ cô, từng sợi gân xanh hằn rõ trên đôi tay hắn, đủ để biết hắn dùng lực mạnh đến mức nào.

“Lục Nam Thành anh điên đủ chưa hả, thả tôi ra.” Cô vùng vẫy đồng thời con đưa ly rựu đang cầm đập mạnh vào đầu hắn. Khiến cho hắn sơ hở xong, cô còn tặng hắn một cước vào bộ hạ, khiến cho hắn không khóc nổi thành tiếng. Họa mi của hắn bị cô đả kích mạnh như vậy…cô đúng là vô nhân tính.

“Lâm Chỉ Nhu, đàn bà đê tiện…” Hắn ôm lấy phần thân vừa bị cô đả kích lăn lộn trên sàn, còn cô thì nhanh chóng chạy thoát. Sau khi rời khỏi hắn thì cô gặp một người khác, hắn kính cẩn báo cáo: “Chủ nhân ảnh chụp xong rồi còn rất rõ nét nữa ạ.”

“Tốt.” Cô cong môi nở một nụ cười ma mị, hôm nay cô đến đây là có ý đồ, bây giờ xong rồi thì về nhà thôi. Cô vươn vai ra hiệu cho người bên cạnh nhanh chóng rời đi.

Chỉ còn một đoạn nữa là tẩu thoát thành công, thế mà cô lại đụng phải oan gia rồi.

“Lâm Chỉ Nhu, em đưa người đến đây làm gì?” Trình Khiêm đứng khoanh tay trước ngực cản đường cô, đôi mắt thâm trầm không ngừng dò xét.

“Không liên quan gì đến anh cả, tránh ra.” Cô dang rộng tay che chở cho người phía sau.

“Phía sau em là ai? Tình nhân mới?” Anh nhẹ nhàng thốt ra từng chữ, nhưng lại khiến cô thấy sợ, giọng nói ấy nhẹ nhưng lạnh quá.

“Thì sao? Liên quan gì đến anh?”

“Giỏi lắm Chỉ Nhu, chỉ mới chia tay thôi mà em đã có người khác, để tôi xem kẻ đó có gì hơn tôi.” Trình Khiêm nhanh chóng lao tới, thân ảnh của anh nhanh nhẹn, lách một cái là có thể lướt qua hàng phòng ngự yếu ớt của cô.

“Đưa chiếc máy ảnh trên tay cậu đây, tôi muốn xem đó là cái gì?” Trình Khiêm nhìn hắn với đôi mắt hung hãn, sát khí đầy mình khiến hắn không khỏi run rẩy, không đợi hắn đưa chiếc máy ảnh ra anh đã tự tay giật lấy nó.

Chỉ Nhu nhanh chóng lao đến, cướp lại chiếc máy ảnh đó: “Trình Khiêm anh muốn động vào đồ của tôi ư? Đừng hòng.”

“Lâm Chỉ Nhu, tôi cảnh cáo em, nếu em dám động đến Nhạc gia, và đặc biệt là Nhạc Tư Hạ em chết với tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK