“Anh đừng lo, mọi chuyền đều trong tầm kiểm soát của em.”
Kiều Vi Vi chắc nịch đáp, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt bàng hoàng của tên Phó Đình Thiên kia là cô đã sướng đến điên người rồi.
Trái lại, Phó Ngạn Đình nhớ đến cuộc gọi của cô giáo dạy nấu ăn của cô trưa nay, lòng hơi trùng xuống.
Kiều Vi Vi vẫn không muốn chia sẻ điều gì với anh.
Tuy Phó Ngạn Đình đã biết được đại khái, thế nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác nặng lòng. Anh đảo mắt nhìn sang nơi khác, có lẽ vì Phó Ngạn Đình vẫn chưa cho Kiều Vi Vi sự an toàn mà cô muốn.
Anh vẫn luôn trăn trở rằng, tại sao một người như Kiều Vi Vi có thể để ý đến mình.
Trái với người em trai cùng cha khác mẹ hòa đồng kia, từ nhỏ đến lớn Phó Ngạn Đình luôn không được lòng mọi người. Thực chất, anh vẫn luôn ghen tị với Phó Đình Thiên vì hắn luôn được ba yêu thương, nhưng khi đã đến từng tuổi này, anh mới cảm thấy đống tình thương đó bây giờ lại không cần thiết nữa.
Dù sao cũng chỉ gọi là trục lợi, tính vào “tình thương” cũng không đúng lắm.
Rõ ràng chỉ cần ở bên Kiều Vi Vi là đã quá đủ.
Nhưng Phó Ngạn Đình, hình như, đang dần trở nên tham lam hơn…
Anh luôn lo sợ một ngày nào đó, Kiều Vi Vi sẽ lại nắm tay Phó Đình Thiên, coi anh như một lốp xe dự phòng mà vứt bỏ. Nhưng bởi vì người đó là cô, Phó Ngạn Đình lại không thể oán hận, chỉ có thể âm thầm đau lòng.
Tiểu Bình nhìn hai người trước mặt mình, như thường lệ thu lại nụ cười, không biết đang suy nghĩ gì đó.
Vài ngày sau.
Tòa án thành phố X.
Kiều Vi Vi đại diện cho Kiều lão gia tham gia buổi kiện, cùng với đó là người đàn ông vu khống hôm phỏng vấn nọ. Cô trang điểm xinh đẹp, mặc áo sơ mi chỉnh chu, vậy mà vẫn tôn lên được đường nét quyến rũ dưới bộ trang phục chỉnh tề kia.
Phó Ngạn Đình ngồi ở hàng ghế đầu dành cho dân. Anh nhìn chằm chằm Kiều Vi Vi đang ngồi ở phía trên, hai tay bất giác xoa lại vào nhau, không biết vô tình hay cố ý mà chạm vào chiếc nhẫn cưới màu bạc.
Cô đã nói rằng, đây là chuyện của Kiều gia, tự bản thân Kiều Vi Vi sẽ giải quyết, để cho cái thành phố X này hiểu rằng, cô không hề vô dụng với danh nghĩa là đại tiểu thư Kiều gia.
Phó Ngạn Đình nhắm mắt, khẽ cười.
Tính cách Kiều Vi Vi vốn dĩ là như thế, kiếp trước vì yêu Phó Đình Thiên mà vứt bỏ đi cái tôi của mình.
Dưới quyền lực của nhà họ Kiều, không có chuyện gì khó khi khởi kiện một vụ vu khống ảnh hưởng đến danh tiếng cả gia tộc như thế này.
Người đàn ông được phỏng vấn ngày trước nghe nói mình bị kiện cũng sợ toát mồ hôi, nhưng tên đẹp mã kia đã nói với ông ta rằng hắn đã tráo hàng giả vào kho sản xuất, đồng thời người kiểm chứng cũng là người bên hắn nên ông ta không cần lo.
Một tên vừa mới ra tù như ông ta lại được người khác cho tiền chỉ vì muốn hạ bệ cái cô tiểu thư họ Kiều này, thật là một món hời mà.
Thế nên, người đàn ông đưa ánh nhìn về chỗ lối ra, không biết tên đẹp mã đó sẽ giở trò gì.
Phó Đình Thiên mở cửa bước vào, thong dong ngồi kế bên Phó Ngạn Đình.
Hắn nhìn sang góc nghiêng của anh, nhếch môi mỉm cười.
“Chào anh trai, lâu rồi không gặp!”
Phó Ngạn Đình làm lơ, chỉ chăm chú hướng ánh mắt về phía Kiều Vi Vi, cứ như cả thế giới của anh đều ở trong người phụ nữ trước mặt.
Gân xanh trên trán Phó Đình Thiên, sao cũng được, hôm nay hắn chỉ đến xem trò vui.
Không biết Kiều Vi Vi có khóc lóc đòi hắn quay lại với cô không, bảo rằng cô đã quá mệt mỏi vì phải giả vờ yêu Phó Ngạn Đình để quên hắn nhưng Kiều Vi Vi không làm được.
Vì cô đã chọn rời bỏ hắn, đây chính là kết cục do Kiều Vi Vi chuốc lấy.
Chỉ mới nghĩ đến nhiêu đó, đôi vai Phó Đình Thiên đã run lên vì đè nén tiếng cười. Mà Kiều Vi Vi vô tình chứng kiến một màn tự biên tự diễn này, cô cảm giác rằng tên này cũng sắp điên đến nơi rồi.
Sau hơn ba mươi phút, buổi kiện bắt đầu.
Mỗi bên đều có luật sư riêng, bên người đàn ông kia hẳn là không hề thua thiệt do có Phó Đình Thiên bợ đỡ phía sau.
Bên phía luật sư của Kiều Vi Vi đều đưa ra những thành phần đúng 100% của các đồ gỗ nội thất, không hề pha lẫn tạp chất nào có hại cho người hay vật nuôi. Còn phía bên người đàn ông họ Trương đã kiện kia lại cho rằng cô chỉ làm giả một số chứ không phải hoàn toàn, như vậy có thể đánh lừa được người tiêu dùng.
Người kiểm chứng sản phẩm bê một chiếc ghế lên, cũng nói rằng đây quả thực là sản phẩm của công ty Hoa Kiều, không giống như những gì Kiều Vi Vi đã bảo rằng không hề pha lẫn tạp chất khác.
Bên luật sư của cô không còn gì để nói, được nước lấn tới, ông Trương hất cằm, hàm ý châm chọc hướng về phía Kiều Vi Vi.
“Tiểu thư chỉ nên ở biệt thự khua tay múa chân thôi, sao lại đến đây thế?”
Phó Đình Thiên cũng ngửa người ra ghế, mỉm cười cho chiến thắng của bản thân.
Cô không nói không rằng, cầm chiếc USB đưa cho luật sư, sau đó trình lên cho thẩm phán trưởng.
Chiếc video tối thui, quay ở phía góc khuất nhà xưởng. Video được tua nhanh tới lúc hơn 1 giờ đêm, ngay lập tức, dưới ánh mắt của mọi người, một người che mặt từ đầu tới chân bằng màu đen lén lút mở cửa xưởng.
Người đó vóc dáng cao to, bê một đống lô hàng không biết từ ở đâu, tự tay lấy con dấu đóng lên là sản phẩm của công ty. Sau đó hình như gã bị quẹt tay vào cạnh bàn chưa mài xong, rụt người ôm cánh tay lại.
“Dừng lại, phóng to chỗ này ra một chút.”
Luật sư ngay lập tức bấm dừng, phóng to về phía người đàn ông che mặt kia. Luật sư của người đàn ông họ Trương kia liền thắc mắc.
“Thưa Kiều tiểu thư, chuyện này?”
“Trong video mọi người cũng đã thấy, tên này rõ ràng bê một lô hàng không rõ đặt ở kho Hoa Kiều, còn tự mình đóng dấu nữa.”
Ông Trương không phục, hét lên.
“Có khi do cô bày ra không biết chừng!”
Kiều Vi Vi đột ngột đứng dậy, không quan tâm ông ta mà nói tiếp.
“Tên này theo cách bê ghế thì hắn thuận tay phải, sao tôi lại thấy, tên này có phần kha khá giống anh nhỉ?”
Ánh mắt cô hướng về người kiểm chứng cao to đang đứng ở góc phòng.
“Anh có nghĩ thế không? Người kiểm chứng không-biết-từ-đâu-mà-ra-kia ơi?”
Danh Sách Chương: