Kiều Vi Vi cảm giác từ khi đến Kiều gia, trông Tiểu Bình cứ có một chút gì đó kì lạ.
Thằng bé cứ liên tục níu tay cô, như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Kiều Vi Vi đã nhiều lần nắm tay Tiểu Bình lại, hỏi rằng thằng bé muốn nói gì với cô. Vậy mà có vẻ cô vẫn chưa khiến thằng bé tin tưởng hoàn toàn, Tiểu Bình lúc nào cũng tránh né Kiều Vi Vi.
Tuy cô biết thằng bé nhớ mẹ mình rất nhiều, và cô cũng đã báo cho cảnh sát tìm người. Thế nhưng người phụ nữ tên Hứa Uyển kia đã biến mất như hạt cát lẫn vào sa mạc, vẫn chưa có tin tức gì mấy ngày nay.
Kiều Vi Vi nhìn chồng sách có tựa đề "Làm thế nào để hiểu con trẻ?" kia, bất lực thở dài.
Cô cũng chẳng biết trẻ con lại khó hiểu đến vậy, Tiểu Bình còn không nói thằng bé muốn gì, cô chỉ sợ Tiểu Bình thiệt thòi khi ở đây mà thôi.
Mà Tiểu Bình lúc này đây đứng rón rén ở một góc khuất, ánh mắt bối rối nhìn chăm chăm vào Kiều Vi Vi.
Nhóc vốn biết cô đang đau đầu về mình, nhưng Tiểu Bình vẫn là không dám nói cho cô, chỉ biết thầm xin lỗi cô trong lòng.
Tiểu Bình biết cô rất tốt với nhóc, chính vì thế Tiểu Bình mới định dùng năng lực của mình để cứu Kiều Vi Vi mà cô không hề hay biết.
Nếu lỡ như Kiều Vi Vi biết nhóc là người kì lạ, cô sẽ nhìn Tiểu Bình với ánh mắt như thế nào, thật sự nhóc không muốn tưởng tượng tới.
Tiểu Bình cũng đã tự nhận thức được mẹ đã bỏ rơi mình, thế nên nhóc cũng chẳng trông chờ cảnh sát có thể tìm thấy người phụ nữ ấy. Tuy nhiên, Tiểu Bình cũng không muốn ăn nhờ ở đậu Kiều Vi Vi mà chẳng giúp được gì cho cô, vì thế nhóc phải cố gắng suy nghĩ được cách cứu được Kiều Vi Vi.
Phía bên Kiều Vi Vi, cô không những đang suy nghĩ cách khiến Tiểu Bình gần gũi mình hơn mà còn phải tìm cách cứu được Lý Bình vào ngày kết hôn của Cảnh Văn đang dần đến gần kia.
Kiều Vi Vi vò đầu, gục mặt xuống bàn, cố gắng lục lọi trí nhớ.
Theo như ký ức của cô, khi ấy là trước khi buổi lễ diễn ra, Lý Bình đang trên đường đi đón họ hàng thì bị xe tông, chết ngay tại chỗ.
Lý Bình vốn là người cẩn thận, tại sao khi đó lại xảy ra chuyện như thế nhỉ?
Kiều Vi Vi nghĩ ngợi, nếu cô thay anh ta đón họ hàng thì có lẽ sẽ thay đổi được chứ nhỉ?
Chỉ cần Lý Bình không cần lái xe đi, thảm kịch kiếp trước của Cảnh Văn sẽ không xảy ra nhỉ?
"Chị ơi..."
Tiếng gọi non nớt đánh bay dòng suy nghĩ của Kiều Vi Vi, cô quay người, phát hiện Tiểu Bình đang đứng phía sau mình, ánh mắt không biết nên làm sao.
"Chị Vi Vi đang mệt ạ?"
"Không đâu! Tiểu Bình có chuyện gì thế?"
Nhìn khuôn mặt đáng yêu kia, trái tim cô lập tức dịu lại. Cô mỉm cười, xoa má Tiểu Bình, nhớ ra gì đó liền dặn dò.
"Tiểu Bình à, không được gọi là chị đâu nhé! Cháu phải gọi là cô Vi Vi, cô còn lớn tuổi hơn mẹ cháu đấy!"
Mặc dù nghe nhóc gọi chị thích thật đấy, nhưng cô không muốn Phó Ngạn Đình bị tổn thương đâu.
Tiểu Bình nghe thế cũng gật gật, rất chi là ngoan ngoãn. Kiều Vi Vi xoa đầu nhóc, hơi tiếc vì không biết Tiểu Bình khi làm nũng sẽ ra sao, dịu dàng hỏi.
"Thế, Tiểu Bình muốn nói gì với cô nhỉ?"
"Cô... có thể dẫn Tiểu Bình về lại nhà mẹ không ạ? Cháu có đồ muốn lấy ạ."
Nhóc ấp úng nói, Kiều Vi Vi gật đầu như giã gạo.
"Được, tất nhiên rồi!"
Không chần chừ gì nhiều, cô liền lái xe dắt nhóc đi.
Kiều Vi Vi dẫn Tiểu Bình xuống gara, nhóc thấy chiếc xe màu đỏ của cô thì mặt hơi tái, tay run run nắm tay cô.
"Cô Vi Vi, cô đừng đi chiếc xe đỏ đó nhé..."
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn vẻ mặt thằng bé không được thoải mái, Kiều Vi Vi tưởng rằng chiếc xe đỏ có kí ức không tốt với Tiểu Bình, liền đồng ý.
"Được được, ta liền đi nhé!"
Theo lời Tiểu Bình chỉ dẫn, xe cô chạy vòng vào một con hẻm không lớn lắm.
Bên trong là một khu nhà tập thể đã cũ, trông lại có hơi xập xệ. Tiểu Bình mở cửa xuống xe, tiến đến chậu cây trồng trước cửa nhà, thuần thục bới móc gì đó.
Kiều Vi Vi lái xe vào trong đây, lại còn là xe sang, ăn mặc còn rất đàng hoàng, tất nhiên cũng khiến mọi người biết rằng cô thuộc dạng người giàu có.
Tiểu Bình bới đất lên một lúc, cuối cùng cũng tìm được chìa khóa vào nhà. Nhóc mở cửa đi vào trong, quen thuộc tìm chỗ mở đèn ở phía tay phải.
Căn nhà lập tức sáng lên, soi rọi hết vào mắt Kiều Vi Vi.
Hóa ra đây là nhà của Tiểu Bình và mẹ nhóc.
Trần nhà không cao lắm, căn phòng bên trong cũng rất nhỏ. Cô lịch sự mở giày ra, không muốn đánh giá hoàn cảnh của người khác mà liền đi vào trong theo Tiểu Bình.
"Nhà cháu có chút bất tiện, cô Vi Vi đợi cháu một chút nhé!"
Nhóc từ phòng khách ló đầu ra nói với cô, còn bản thân lại đang lục tìm gì đó.
Kiều Vi Vi nhìn vào trong, lại thấy Tiểu Bình sắp xếp một chồng tập và sách, là toán căn bản của tiểu học và sách đọc.
Cô bất ngờ hỏi.
"Tiểu Bình, cháu biết làm toán à?"
Kiều Vi Vi nhớ rằng thằng bé chỉ mới 6 tuổi mà thôi, còn sách toán đó lại dành cho tầm lớp 3 trở lên.
"Mẹ đã dạy cháu ạ!"
Hứa Uyển biết rằng gia cảnh mình không hề khá khẩm đến mức cho Tiểu Bình đi học, thế nên đã dạy cho thằng bé tất cả những gì mình biết.
Kiều Vi Vi nhìn thằng bé, lòng chợt cảm thấy không biết nên diễn tả cảm giác bằng lời như thế nào.
"Tiểu Bình có muốn đi học không?"
Ngay lập tức, nhóc quay sang nhìn cô, ánh mắt như không thể tin nổi.
Danh Sách Chương: