• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã đám cưới, tất nhiên Kiều Vi Vi cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc chung phòng.

Phó Ngạn Đình cũng chỉ uống chút rượu, thế nên bây giờ cả hai người đều đang rất tỉnh táo ngồi kế bên nhau bên mép giường.

Vì để đánh lừa ông nội hay đa nghi của mình, cô chỉ còn cách là chung một giường với Phó Ngạn Đình, bởi hai vợ chồng mà lại ở riêng phòng thì quá kì lạ. Dù sao cô cũng tin tưởng nhân phẩm của anh, Phó Ngạn Đình chắc chắn sẽ không làm gì nếu cô không đồng ý.

Không khí lại im lặng như trước khi đám cưới. Tiểu Bình cũng đã ngủ ở phòng riêng, cô không có ai để mở đầu cuộc trò chuyện này.

Kiều Vi Vi đang tự đấu tranh tâm lí, không biết có nên nói cho Phó Ngạn Đình biết về chuyện cô sống lại hay không. Chí ít, nếu anh cùng cô suy nghĩ cách đối phó với Phó Đình Thiên lẫn Chu Lam, như vậy sẽ dễ dàng hơn là chỉ có một mình cô chống chọi với hai kẻ đó.

Nhưng làm thế nào để mở lời, Kiều Vi Vi cũng chẳng biết nên nói sao.

Cô liếc nhìn sang Phó Ngạn Đình, thấy anh đang cúi mặt nhìn xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì. Đột nhiên, anh nhìn sang cô, vô tình tầm mắt cả hai va vào nhau.

"Em cứ ngủ trước đi. Tôi đi tắm."

Phó Ngạn Đình là người lên tiếng trước, nói rồi liền vào nhà tắm.

Kiều Vi Vi gật đầu, cũng ngoan ngoãn nghe lời, liền nằm xuống giường ngủ thật.

Cô quyết định sẽ không nói chuyện mình trùng sinh. Kiều Vi Vi đã quyết tâm bảo vệ mọi người, cô phải giữ được lời hứa, không thể kéo Phó Ngạn Đình vào chuyện trả thù này được.

Tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm vọng ra, không khỏi khiến cô tò mò về thân hình của anh. Như Kiều Vi Vi đã được chạm vào vài lần, chắc chắn dưới lớp áo sơ mi đó là một cơ thể cơ nào ra cơ đó, rắn chắc cực kì.

Kiều Vi Vi suy nghĩ, không hiểu kiểu gì mà lại nghĩ đến nụ hôn của mình và Phó Ngạn Đình.

Môi anh mềm mềm, khi hôn cũng nhẹ nhàng kì lạ. Kiều Vi Vi thơ thẫn mãi một lúc lâu, không nhận ra tiếng nước đã tắt, tiếp theo đó là cánh cửa nhà tắm được mở ra.

Cô hết hồn, lập tức nhắm mắt, tim không hiểu sao lại đập bình bịch, cứ như đứa trẻ làm gì sai sợ người khác bắt được.

Nhưng Kiều Vi Vi đã làm sai việc gì? Cớ sao cô lại chột dạ như thế này nhỉ?

Không thể phủ nhận, bây giờ cô không muốn đối mặt quá nhiều với Phó Ngạn Đình.

Phó Ngạn Đình dùng khăn tắm lau mái tóc ướt của mình. Khác hẳn với mái tóc được chải chuốt gọn gàng thường ngày, khi anh rũ tóc xuống cùng với chiếc áo thun đen cùng quần thể thao trông cũng chỉ như một cậu sinh viên, trẻ ra hơn hẳn bình thường.

Những giọt nước nhỏ len vào dưới cơ ngực sau áo, trông quyến rũ khác thường, nhưng Kiều Vi Vi lại đang giả vờ ngủ, không chứng kiến được một màn này.

Phó Ngạn Đình dời tầm mắt về phía giường, nhận ra Kiều Vi Vi đã ngủ rồi.

Anh tiến đến mép giường, từ tốn ngồi xuống kế bên cô.

Mái tóc Kiều Vi Vi khi ngủ được vén sang một bên vai, hơi thở đều đều. Phó Ngạn Đình thu hết hình ảnh này vào trong mắt, vươn tay đến.

Màn đêm tĩnh mịch, chỉ có trái tim anh điên cuồng đập mạnh. Phó Ngạn Đình chạm vào một lọn tóc dài của Kiều Vi Vi, đưa lên môi hôn.

Mùi hương thoang thoảng vươn lên đầu môi anh, cứ như vị ngọt từ đôi môi xinh đẹp đó. Trong phút chốc, anh vô tình bật ra tình cảm từ lâu đã giấu kín nơi đáy lòng.

"Vi Vi, anh yêu em."

Lời nói tựa như thì thầm, có vẻ ngoài anh ra cô cũng chẳng nghe thấy.

Anh không tham lam hơn mà níu lại, liền đứng dậy rồi mở cửa đi đến thư phòng.

Kiều Vi Vi nghe tiếng đóng cửa, lập tức mở mắt.

Cả gương mặt cô phút chốc đỏ bừng.

Kiều Vi Vi lấy hai tay che miệng, không thể nói thành lời. Rõ ràng cô không hề nghe nhầm, Phó Ngạn Đình nói anh yêu cô.

Tại sao lại yêu cô? Không phải anh luôn coi Kiều Vi Vi là em gái sao, cũng như cô luôn coi anh là một người anh trai.

Ngay lập tức, Kiều Vi Vi liền hối hận về quyết định kết hôn với Phó Ngạn Đình.

Anh yêu cô, nhưng cô không thể đáp lại được tình cảm của Phó Ngạn Đình. Nếu cứ như thế này, Kiều Vi Vi chẳng khác nào lợi dụng tình cảm của Phó Ngạn Đình cả, nhưng cô không muốn để anh biết.

Phút chốc, Kiều Vi Vi cảm thấy mình chính là kẻ khốn nạn.

Phó Ngạn Đình cũng không biết được cô đã nghe được lời tự thú của anh.

Thư phòng và phòng ngủ chính chỉ cách nhau một bức tường.

Một người trằn trọc trở mình trên giường, hoàn toàn không ngủ được vì không biết phải làm sao. Một người ngồi dựa vào ghế ở bàn làm việc, trang sách vẫn mãi không được lật qua vì trong lòng còn ngổn ngang.

Đến khi trời sáng, Kiều Vi Vi chỉ chợp mắt được một chút. Còn Phó Ngạn Đình không hề trở lại phòng ngủ, tập trung xét duyệt các bản hợp đồng của công ty.

"Cô Vi Vi, tay cô chảy máu rồi!"

Tiếng gọi hoảng hốt của Tiểu Bình đánh thức Kiều Vi Vi khỏi dòng suy nghĩ, tay không ngờ lại bị dao cắt chảy máu.

Cô vốn đang chuẩn bị hộp cơm trưa đem theo cho Tiểu Bình, đầu óc vẫn còn chưa bình tĩnh, vô tình khiến bản thân bị thương.

Thằng bé biết ý, liền nhanh nhẹn chạy lên phòng khách tìm hộp thuốc sơ cứu, lấy băng go cá nhân dán vào tay cho Kiều Vi Vi. Cô cười cười, xoa đầu khen Tiểu Bình.

Kiều Vi Vi sau khi chuẩn bị xong cho Tiểu Bình liền chở thằng bé đến trường học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK