"Cháu có muốn đi học không?"
Tiểu Bình dường như không thể tin nổi, lắp bắp hỏi lại.
"Cháu... có thể được đi học ạ?"
"Được chứ! Chỉ cần Tiểu Bình muốn hay không thôi!"
Kiều Vi Vi chỉ quá chăm chăm muốn thân thiết với thằng bé hơn mà lại quên mất, những việc đối với cô tưởng chừng như nhỏ nhặt này, lại chính là ước mơ lớn nhất của Tiểu Bình.
"Dạ muốn."
Tiểu Bình rất xúc động, nhóc ôm chặt đống sách trên tay, giọng không ngừng run rẩy. Lần đầu tiên, có người đối xử tốt với nhóc như thế này, dù cả hai chỉ là người dưng nước lã.
"Ai lại mở đèn ở đây thế này?"
Một giọng nói the thé từ bên ngoài vọng vào. Cả Kiều Vi Vi và Tiểu Bình đều đồng loạt nhìn ra ngoài, là một người phụ nữ trung niên mập mạp tiến vào. Thằng bé kéo tay áo cô, thì thầm.
"Là bác chủ nhà ạ..."
Bà ta nhìn khắp căn nhà một hồi, thấy Tiểu Bình đứng kế bên một người lạ, liền hỏi.
"Tiểu Bình, mày không theo mẹ à? Người kế bên là ai đây?"
Ngay lúc nhóc chưa biết đáp lời người phụ đó như thế nào thì Kiều Vi Vi đã thông minh lên tiếng.
"Chào bác, Hứa Uyển vì công việc nên đã gửi Tiểu Bình ở nhà tôi. Bây giờ tôi là người giám hộ của thằng bé!"
Kiều Vi Vi lễ phép cúi người chào hỏi. Mà chủ nhà nhìn quần áo hàng hiệu trên người cô, nhìn Tiểu Bình rồi cười phớ lớ.
"Trông cô cũng giàu có nhỉ? Mẹ mày cũng quen người có tiền, thế khi nào có thể trả tiền nhà cho bác đây?"
Tiểu Bình chợt run lên, thằng bé nắm chặt gấu áo mình, không biết lên tiếng như thế nào. Kiều Vi Vi nhìn chiếc áo đã sờn màu của Tiểu Bình, nở một nụ cười xã giao.
"Cho hỏi, bao nhiêu ạ?"
Nghe thấy thế, bà ta cười khẩy lên một cái, nói móc.
"Một vạn, thiếu đã mấy tháng nay rồi! Sao nào, cô hào phóng thế à?"
Tiểu Bình biết cô định làm gì, vội nhìn cô, lắc đầu không đồng ý. Kiều Vi Vi nhoẻn miệng, nhẹ nhàng vuốt má thằng bé.
Không hiểu sao, thằng bé Tiểu Bình này lại khiến cô dành một tình cảm rất lớn, cứ như đứa con ruột thịt của mình mà muốn yêu thương, không để thằng bé chịu thiệt thòi dù chỉ là một chút.
Kiều Vi Vi rút điện thoại từ trong túi ra, nghiêng đầu cong môi, đáp.
"Tôi không có tiền mặt, tôi chuyển khoản cho bác nhé!"
Chỉ sau 5 phút, một vạn đã không chút khó khăn gì chuyển vào tài khoản ngân hàng của bà chủ nhà. Bà ta cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo Tiểu Bình mau chóng dọn đồ vì ngày mốt phòng này sẽ có người thuê.
Tiểu Bình chỉ mang theo sách học và giấy tờ quan trọng, quần áo cũng chẳng nhiều nhặn gì cho cam, lủi thủi ôm đồ ngồi lên ghế phụ lái.
"Cảm ơn, cô Vi Vi."
Kiều Vi Vi thắt dây an toàn, nghe tiếng thằng bé lí nhí nói, lòng liền cảm thấy ấm áp. Cô bật cười, xoa đầu thằng bé. Tiểu Bình cũng dụi đầu vào lòng bàn tay cô, nở nụ cười.
Cảm giác như Kiều Vi Vi đã có thể tiến gần hơn đến trái tim nhỏ bé này.
Một tuần trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến đám cưới của Cảnh Văn và Lý Bình.
Kiều Vi Vi từ sau hôm trở về đã ngay lập tức xin cho Tiểu Bình nhập học lớp một. Vì đã qua thời gian nhập học nên các thầy cô khá bối rối, thế nhưng họ đều thay đổi hẳn thái độ khi Tiểu Bình được điểm tối đa tất cả bài kiểm tra thử, liền cho thằng bé nhập học, thậm chí là nhảy lên tận lớp ba.
Kiều Vi Vi mua cho thằng bé rất nhiều đồ mới, không muốn Tiểu Bình thua thiệt với bạn bè. Thằng bé cũng không còn né tránh cô như trước, khi nào đi học về cũng vui vẻ thưa cô và tất cả mọi người trong nhà.
Kiều lão gia cũng không có ý kiến gì với Tiểu Bình, vì thằng bé rất ngoan, lại còn hiểu chuyện. Chỉ cần là cháu gái ông muốn, ông đều có thể chấp nhận được.
Hôm nay là đám cưới của Cảnh Văn, người bạn thân nhất của cô.
Kiều Vi Vi đã chuẩn bị từ sớm, cô trang điểm cho bản thân, mặc một chiếc đầm màu đỏ đô, mái tóc dài xõa sau lưng. Trông nổi bật nhưng không hề làm cô dâu với chiếc đầm trắng bị chìm đi, thậm chí còn tôn lên màu trắng thuần khiết của Cảnh Văn.
Hôm nay là chủ nhật, thế nên Tiểu Bình không đi học. Thằng bé nhìn quanh căn nhà, lại phát hiện Kiều Vi Vi với chiếc đầm đỏ chuẩn bị rời đi, vội vàng lên tiếng.
"Cô Vi Vi, đi đường cẩn thận!"
Kiều Vi Vi nhìn thằng bé, cười đáp.
"Cô đi nhé! Cháu ở nhà ngoan!"
Không hiểu vì lí do gì, Kiều Vi Vi lại quên mất lời của Tiểu Bình, chọn chiếc xe màu đỏ để đi đến đám cưới.
Tất nhiên, nhóc cũng chẳng yên tâm, liền lẻn đi sau, lên chiếc taxi đã gọi từ trước bám theo.
Kiều Vi Vi đỗ vào bãi đỗ xe của nhà hàng trung tâm thành phố, cách đó không xa Tiểu Bình cũng lén lút xuống xe, vội trả tiền cho tài xế rồi đi vào trong.
Cô từ tốn đi vào, nếu Kiều Vi Vi không nhầm thì chính là lúc này.
Đúng như cô dự đoán, Lý Bình mặc vest chú rể màu đen hớt hải chạy ra, tai còn đang nghe điện thoại. Ngay lập tức, Kiều Vi Vi chặn anh ta lại.
"Ơ kìa? Bạn học Kiều, mau vào nhanh đi! Em ấy đang đợi cậu ở trong đấy!"
Lý Bình muốn tránh cánh tay cô, lại nghe Kiều Vi Vi hỏi.
"Sắp đám cưới rồi mà cậu đi đâu thế?"
"Tôi đi rước họ hàng! Họ vừa ở sân bay xuống, cũng gần đây thôi!"
Cô biết, đây chính là cơ hội của cô, liền nói.
"Để tớ đi cho!"
"Để tôi đi cho!"
Kiều Vi Vi nghe một giọng nam vang lên cùng lúc với mình, liền quay đầu ra đằng sau.
Là Chu Nhược Văn?
Gì thế này?
Kiếp trước, khi cô để cho Lý Bình đi, Chu Nhược Văn vốn không hề xuất hiện. Tại sao bây giờ lại có anh ta ở đây?
Danh Sách Chương: