• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi là Sam!"

Chu Nhược Văn đột nhiên lại cố tình thay đổi giọng nói, Cảnh Văn cũng không hay biết gì, hứng thú hỏi anh ta.

"Tôi nhìn anh quen quá, không biết ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?"

Anh ta nghe Cảnh Văn nói thì hơi chột dạ, bối rối đáp.

"Có lẽ tiểu thư đây nhầm người rồi! Tôi vừa từ Mỹ trở về, không có gặp ai gần đây đâu!"

Kiều Vi Vi nhướn mày, hỏi Cảnh Văn.

"Cậu thì sao? Đến đây làm gì thế?"

"Tớ có hẹn với Lý Bình, anh ấy vừa đi vệ sinh rồi, chút nữa bọn tớ sẽ đi xem phim!"

Hóa ra cô ấy đi hẹn hò với chồng chưa cưới.

Kiều Vi Vi thấy hành động của Chu Nhược Văn rất kì lạ, cứ như sợ Cảnh Văn phát hiện ra anh ta là ai, còn đổi luôn tên giả. Cảnh Văn cũng đã nói anh ta trông rất quen, điều đó càng làm cô chắc chắn rằng Chu Nhược Văn có xuất hiện trong kiếp trước của Kiều Vi Vi.

"Nhược Văn bảo có thể sẽ đến dự được đám cưới của tớ đấy! Tớ có kể cậu chưa nhỉ?"

Kiều Vi Vi nghe đến cái tên mà Cảnh Văn vừa nhắc kia, tròn mắt. Ngay cả Chu Nhược Văn ngồi đối diện cũng giật mình thon thót, quay mặt nhìn ra phía cửa kính, tỏ vẻ không biết gì.

"Nhược Văn?"

"Là người bạn từ nhỏ mà tớ đã nói cậu đấy! Người tốt nghiệp đại học Yale, Chu Nhược Văn."

Chu Nhược Văn là người bạn thân từ nhỏ mà Cảnh Văn đã từng nói?

Kiều Vi Vi lập tức liền nhớ ra một chuỗi kí ức mơ hồ ở kiếp trước.

Cảnh Văn hớt hải chạy vào bệnh viện, trên người vẫn còn mặc chiếc áo cưới lộng lẫy mà Kiều Vi Vi đã chọn, gương mặt thất thần. Phòng cấp cứu sáng đèn, cô an ủi Cảnh Văn đang run rẩy, lúc đó một người đã xuất hiện trước mặt hai người.

Là Chu Nhược Văn.

Anh ta nhìn bộ dạng đầu bù tóc rối của cô ấy, tiến đến, ôm lấy Cảnh Văn, nghẹn ngào nói gì đó. Cảnh Văn rưng rưng nước mắt, òa khóc nức nở.

Sau vài tiếng, thi thể Lý Bình được đẩy ra, cô ấy dường như đã không thể khóc nổi, lặng thinh ngã khụy xuống, may mắn đã được Chu Nhược Văn đỡ lấy.

Từ khi Lý Bình chết, Cảnh Văn mắc bệnh trầm cảm, chỉ như một cái xác không hồn sống qua ngày, để mặc cho Chu Nhược Văn chăm sóc mà không có bất kì phản ứng nào.

Vài tháng sau, trong một lần Chu Nhược Văn ra ngoài mua đồ ăn tối cho Cảnh Văn, cô ấy đã thắt cổ tự sát.

Kiều Vi Vi cứ luôn nghĩ rằng giữa họ là tình bạn thân thiết, cũng như cô và Cảnh Văn luôn chăm sóc cho nhau. Khi đám tang của Cảnh Văn diễn ra, đó chính là lần cô khóc nhiều nhất trong cuộc đời, trái lại, Chu Nhược Văn lại không rơi một giọt nước mắt nào, biểu cảm thất thần cứ y như Cảnh Văn ngày đó.

Cô đã luôn thắc mắc Cảnh Văn đối với anh ta là gì, đến khi chỉ 1 năm sau đó, Kiều Vi Vi đã nghe tin anh ta tự sát tại nhà.

Thì ra, Chu Nhược Văn lại yêu đơn phương Cảnh Văn.

Nói đúng hơn, ngay cả Kiều Vi Vi cũng không biết, Cảnh Văn chính là chấp niệm cả một đời của Chu Nhược Văn.

Kiều Vi Vi nhìn lại bộ dáng tắc kè hoa kia của Chu Nhược Văn, cô mới biết anh ta đến đây với ý định gì.

Anh ta trong lòng chỉ có mỗi Cảnh Văn, tất nhiên cũng chẳng muốn cuộc xem mắt này giống như Kiều Vi Vi. Hơn nữa bây giờ cô cũng đã nhớ ra Chu Nhược Văn là ai, có lẽ cũng sẽ dễ dàng nói chuyện.

Nhìn thấy Lý Bình vẫy tay, Cảnh Văn liền tạm biệt hai người, chạy đến khoác tay bạn trai đi mất.

Chu Nhược Văn vẫn hướng theo bóng dáng cô ấy, qua chiếc kính râm đó Kiều Vi Vi vẫn có thể thấy được đôi mắt anh ta hơi ánh nước. Chính vì thế, cô liền vui vẻ mở lời.

Lớn lên cùng nhau, một người lén lút đơn phương, một người lại yêu người khác, Kiều Vi Vi có thể hiểu được.

"Chu thiếu gia, hóa ra cậu là bạn thân thuở nhỏ của Cảnh Văn nhà tôi, vậy mà tôi lại không biết, thật ngại quá!"

Chu Nhược Văn chống cằm, xem ra cũng chẳng buồn nói chuyện với cô. Chính vì thế, Kiều Vi Vi chỉ đành nói ra.

"Cậu thích Cảnh Văn đúng chứ?"

Anh ta ngay lập tức ngẩng mặt lên, trợn tròn mắt hỏi.

"Làm sao cô biết được?"

"Trực giác ấy mà."

Kiều Vi Vi tất nhiên không thể nói là do kí ức kiếp trước được, đành ngụy tạo một lý do có tính thuyết phục.

Chu Nhược Văn không ngờ lại tin thật, gỡ bỏ đi dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy, cúi đầu cầu xin.

"Đừng nói cho chị ấy biết! Tôi không muốn chị ấy khó xử!"

Anh ta vốn dĩ bản chất hiền lành, tất cả những món đồ nổi bật này thực chất là chỉ để làm buổi xem mắt này thất bại mà thôi. Chu Nhược Văn thở dài, gỡ mắt kính lẫn chiếc áo khoác da beo dày cộm kia ra, đôi mắt hơi cụp xuống.

Kiều Vi Vi thấy thế, vội nói.

"Cậu đừng lo, tôi cũng bị ép đi xem mắt thôi, không có thích thú gì với Chu thiếu gia đây đâu!"

Chu Nhược Văn nghe thế cũng yên lòng chút ít, hai bàn tay anh ta để trên bàn, đan vào nhau, nhỏ giọng nói.

"Xin lỗi Kiều tiểu thư! Tôi biết hành động khi nãy của mình rất quá đáng, thật lòng xin lỗi cô!"

Chu Nhược Văn bây giờ và Chu Nhược Văn hơn nửa tiếng trước như hai con người khác nhau vậy, Kiều Vi Vi cũng phải ngưỡng mộ trình độ diễn xuất của anh ta.

Thế nhưng cô vẫn nghĩ, Cảnh Văn đã có hạnh phúc, Lý Bình còn là một người rất tốt, xứng đáng với cô ấy. Chu Nhược Văn không thể cứ ôm tình yêu đơn phương đó cứ thế sống đến hết đời mãi được.

Sau khi tạm biệt anh ta, Kiều Vi Vi liền lái xe trở về nhà.

Dù rằng biết Chu Nhược Văn yêu Cảnh Văn đến nhường nào, nhưng cô đã quyết định, tuyệt đối không thể để Lý Bình chết.

So với tình yêu của Chu Nhược Văn, Kiều Vi Vi càng mong Cảnh Văn hạnh phúc mà sống bên người mình yêu hơn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK