• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn pháo hoa kết thúc, bầu trời cũng theo đó mà tối đen lại, dòng người ở quảng trường cũng đã tản đi rất nhiều.

Kiều Vi Vi nhìn Tiểu Bình lúc này đang dụi dụi mắt, trông thằng bé có vẻ buồn ngủ đến nơi rồi. Thế nhưng, mẹ của Tiểu Bình không quay lại, còn thằng bé thì phải làm sao đây?

Hình như Tiểu Bình đã nhìn ra sự bối rối trong mắt cô, thằng bé níu vai Kiều Vi Vi, cười nói.

"Chị Vi Vi và chú mau về đi ạ! Cháu sẽ ở đây đợi mẹ tới rước!"

Cô nàng nhân viên quầy thông tin nghe thấy thế, dù không muốn nhưng cô ấy vẫn phải nói.

"Cháu à, công viên sắp đóng cửa rồi! E là tụi cô không thể giữ cháu được nữa."

"Vậy thì cháu sẽ đợi ở ngoài cổng ạ! Sẽ không làm phiền mọi người đâu!"

Ai nhìn vào cũng biết, thằng bé đã bị mẹ nó bỏ rơi. Thế nhưng, vẫn không có người nào nói cho Tiểu Bình biết, chỉ nhìn thằng bé bằng ánh mắt đau xót.

Một đứa trẻ hiểu chuyện luôn là một đứa trẻ thiệt thòi.

Tiểu Bình nhận thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn vào mình một cách kì lạ, thằng bé cúi thấp đầu, giọng nói dần trở nên run rẩy.

"Cháu đã hứa với mẹ sẽ ngoan hơn mà. Nhất định mẹ sẽ đến rước Tiểu Bình!"

Kiều Vi Vi cúi người, ôm lấy Tiểu Bình an ủi.

"Nhưng hôm nay tối quá rồi! Hay là cháu về nhà cô nhé, rồi ngày mai cô dẫn cháu đi tìm mẹ!"

Tiểu Bình nghe cô nói, cảm giác như lời Kiều Vi Vi là cộng rơm cứu mạng, ngẩng đầu hỏi.

"Chị Vi Vi sẽ dẫn Tiểu Bình đi tìm mẹ sao?"

"Ừ!"

Cô gái nhân viên nghe Kiều Vi Vi định dẫn thằng bé về, lên tiếng ngăn lại.

"Không được đâu ạ! Theo lẽ thường, bên chúng tôi phải giao bé cho cảnh sát ạ!"

Nghe đến phải đi đến cảnh sát, Tiểu Bình khóc rống lên, ôm chặt cả người Kiều Vi Vi, không muốn cho cô đi.

"Không chịu, không chịu!"

Kiều Vi Vi cũng không buông thằng bé ra, từ tốn xoa đầu để Tiểu Bình bình tĩnh hơn. Phó Ngạn Đình cũng không nói nhiều, trực tiếp gọi điện thoại cho ai đó.

Hơn 20 phút sau, quản gia nhà họ Cố đã lái xe tới. Ông ta cúi đầu với anh và cô, sau đó tiến đến chỗ nhân viên quầy thông tin.

Nhờ có quản gia mà đưa Tiểu Bình về cũng không có gì khó khăn, không biết ông đã nói gì mà nhân viên đã không còn ngăn cản Kiều Vi Vi nữa.

Cô ngồi lên xe, để cho Tiểu Bình gối đầu lên đùi mình nằm ngủ. Phó Ngạn Đình lái xe, khẽ liếc nhìn qua gương chiếu hậu, nhỏ giọng hỏi.

"Nếu không thể tìm thấy mẹ của Tiểu Bình thì em định như thế nào?"

Nghe câu hỏi đó, Kiều Vi Vi bỗng nghĩ ra một ý tưởng có chút điên rồ.

"Em sẽ nhận nuôi nó!"

Lần đầu tiên, anh lên tiếng ngắt lời cô, trong giọng nói nghe ra chút nghiêm khắc.

"Nuôi một đứa trẻ không phải điều dễ dàng!"

"Em biết, nhưng em sẽ không thể tha thứ cho bản thân nếu bỏ mặc thằng bé!"

Kiều Vi Vi vốn là một người cố chấp, điều cô đã quyết định dù có là ông nội cũng khó khiến cô lay chuyển. Phó Ngạn Đình cũng biết rõ điều đó, anh thở dài, nói.

"Tôi sẽ cùng em nuôi Tiểu Bình."

Kiều Vi Vi nhìn anh, ánh mắt sáng rỡ, cô gật đầu mỉm cười.

"Ừm, cảm ơn anh!"

Mặc dù đã lâu lắm rồi, thế nhưng cách Phó Ngạn Đình đối xử với cô chưa từng thay đổi. Trong lòng Kiều Vi Vi cũng như thế, biết ơn anh không sao kể xiết.

Lí do cô nhận nuôi Tiểu Bình cũng không có gì đặc biệt, Kiều Vi Vi chỉ thấy thằng bé giống mình. Nhưng cô vẫn may mắn hơn một chút, vì cô vẫn còn ông nội chở che.

Vuốt tóc mái lòa xòa trước trán thằng bé, Kiều Vi Vi nhẹ nhàng vỗ về lên lưng Tiểu Bình, mong thằng bé có thể ngủ thật ngon giấc.

Mà Tiểu Bình nằm trong lòng Kiều Vi Vi, một giọt nước mắt khẽ lăn xuống, để lại một dấu tròn nhỏ xíu trên váy của cô.

...

Tiểu Bình vẫn luôn biết bản thân không được bình thường.

Chính xác thì, thằng bé có thể nằm mơ thấy tương lai, cả mình lẫn người khác một cách ngẫu nhiên.

Mẹ Tiểu Bình đã sinh ra thằng bé khi còn quá trẻ, Tiểu Bình cũng tự nhận biết được mình là kết quả mà mẹ không mong muốn, nhưng về năng lực kia nó cũng không dám nói với mẹ.

Trước khi bị mẹ bỏ rơi, thằng bé cũng đã mơ thấy bản thân trơ trọi giữa đám đông, mà mẹ thì đã buông tay Tiểu Bình từ lúc nào. Thằng bé cũng đã tự trấn an mình rằng mẹ sẽ lại khóc lóc tìm mình như bao lần, thế nên vẫn luôn đứng đợi mẹ trở về.

"Tiểu Bình, bạn trai của mẹ đã nói rằng, nếu không có con thì anh ấy sẽ cưới mẹ. Thế nên, mẹ xin lỗi, Tiểu Bình của mẹ!"

Bóng lưng mẹ rời đi vẫn như mọi lần để lạc thằng bé, dường như lại có phần kiên định hơn.

Lần này, quả thực mẹ Tiểu Bình đã không quay lại.

Có vẻ như lần này mẹ nó đã hạ quyết tâm rồi!

Nhưng chính Tiểu Bình cũng quên mất, trong giấc mơ, còn có bóng dáng hai người nắm lấy tay thằng bé, ôm lấy Tiểu Bình một cách dịu dàng.

Không ngờ, hình bóng hai người đó bị sương mù che lấp mất. Hiện lên trước mắt Tiểu Bình bây giờ là một nơi nào đó ở trong thành phố, một chiếc xe đang bốc khói nghi ngút, thùng xăng cũng bị thủng, chảy róc rách xuống đường.

Chiếc xe bị móp phần đầu, có vẻ đã va đập mạnh vào đâu đó. Tiểu Bình nheo mắt, cố gắng tiến gần đến.

Bên trong xe có ai đó.

Một cô gái mặc chiếc đầm màu đỏ, tóc bê bết máu, trông đã không còn dấu hiệu của sự sống, gục đầu lên túi khí.

Thằng bé trợn tròn mắt, như không thể tin vào mắt mình.

Chị Vi Vi?

Tiểu Bình chợt bừng tỉnh.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK