Không biết là chú đã nhận ra cậu hay chỉ gọi tên trong vô thức mê man. Cậu lại nhanh rút tay về mà lấy điện thoại ra gọi cho Dương Chí:
- Chú ấy có uống thuốc chưa?
- Chưa đâu. Nhóc cho cậu ta ăn gì đi rồi uống thuốc vào, đừng gọi chú nữa chú bận rồi.
Vừa hết câu thì tắt máy, bận việc gì thì không biết chỉ thấy đang ngồi trên sofa tay thì ôm lấy Nhất Lục mà coi tivi:
- Để chú ta như vậy thì có sao không vậy? Khải Tề không giỏi trong khoảng chăm sóc người khác đâu
- Không chết được đâu. Em không cần lo
Kết thúc cuộc gọi đấy thì Khải Tề ra ngoài, vào thẳng nhà bếp. Tay cầm điện thoại học cách nấu cháo cho người bệnh. Sau một hồi tay chân luống cuống thì cậu quyết định đặt đồ ăn cho nhanh.
Khải Tề ngồi bên ngoài đợi thì rất nhanh chóng shipper đã giao hàng tới vẻ mặt hớn hở:
- Cậu quay lại rồi! Đồ ăn của cậu đây
Khải Tề nhận lấy hàng nhưng vẫn rất mơ hồ với lời nói của người giao hàng:
- Sao chú lại nói vậy?
- Thì chú hay giao hàng ngang qua đây nhưng lại không thấy cậu. Mà cậu với người kia cãi nhau rồi sao? Chiều tối hôm qua chú thấy người đó đấm tay mình xuống đất rồi nằm vật vã ra la hét rất đáng thương.
Nghe thấy được đều ấy thì Khải Tề lại chở nên sửng sốt:
- Chú biết cách nào chăm sóc người bị cảm nặng không?
- Ăn, uống thuốc, lau người là chuyện bình thường quá rồi. Đó là những chuyện phải làm. Chú còn biết một cách nữa là sau khi lau người thì dùng cơ thể khác ôm lấy người bệnh, giúp truyền nhiệt qua thì sẽ nhanh khỏi bệnh hơn.
- Có chuyện này nữa sao?
- Cả hai không được mặc đồ ôm lấy nhau rồi chùm chăn lại. Đây là người xưa truyền lại đó
Cậu vẫn ngơ ngác nghe những kiến thức mới mẻ. Người shipper vui vẻ vỗ vai:
- Chúc cậu thành công tôi còn đơn khác
- Cảm ơn...
Khải Tề gật gật đầu quay vào nhà đóng cửa lại trong sự nghi hoặc, thật sao?
Người giao hàng bỏ đi thì lại cười tủm tỉm, cậu nhóc khờ đó chắc tin lời mình nói mà! Tôi giúp được tới đây thôi!
Một tô cháu nóng hổi, thơm ngon được đem vào bên trong. Khải Tề lay người của Giang Thiệu:
- Tỉnh dậy ăn chút cháo đi
Chú chẳng chút động tĩnh gì thì chàng trai càng dùng sức nhiều hơn nữa. Giang Thiệu trở nên uể oải, yếu ớt dần mở mắt thì lại phát hiện ra người trước mặt là Khải Tề lại trở nên rất vui:
- Là em thật sao? Tiểu Tề...
Khải Tề ngồi xuống đỡ người đàn ông ngồi lên để gối phía sau dựa vào:
- Chú ăn chút cháo rồi uống thuốc đi
- Em đúc cho chú đi. Chú không có sức nữa
Giang Thiệu vậy mà tựa đầu vào vai của chàng trai nhỏ, giọng nói không thều thào. Khải Tề cũng không để tâm lắm mà dịu dàng múc cháo cho người đàn ông ấy ăn.
Lòng chú lúc này hạnh phúc, ngập tràn tình yêu hơn bao giờ hết. Khải Tề dẹp bát đi, đem thuốc vào cho chú uống. Người đàn ông lại không muốn mà cứ ngậm miệng:
- Chú mau mở miệng ra đi
- Không uống... không uống đâu...
- Chú nghe lời chút đi, không tôi bỏ mặc chú đó
Giang Thiệu khi này lại trở nên nghe lời, ngoan ngoãn mà há miệng ra để uống thuốc:
- Đắng...
Người đàn ông giữ lấy Khải Tề rồi kéo xuống hôn vào môi mềm mọng nước ấy. Cậu liền đẩy chú rất mạnh ra giường:
- Ngọt rồi...
Khải Tề khó chịu quay người đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại một cái đùng
Ông chú nằm trên giường mà đầy đau nhức. Có khi nào em ấy lại bỏ đi không? Em ấy mới quay lại mà mình lại kích động như vậy!
Một lúc sau thì không ngờ Khải Tề lại bưng thau nước vào đặt lên tủ đầu giường. Cởi hết đồ chú ra rồi lau người, từng cử chỉ dịu dàng ấy khiến cho chú cảm thấy như quay lại hồi ức xưa.
- Chú xin lỗi
Cậu chẳng để ý lời nói đấy mà hành động tiếp theo lại cởi sạch đồ của mình ra mà làm theo như lời giao hàng nói.
Giang Thiệu trong vòng tay ấm của Khải Tề thì phải kinh ngạc trước những gì chàng trai đang làm.
- Em làm gì vậy?
- Chú shipper nói làm như này sẽ mau hạ sốt
Ông chú thật muốn cười vì sự ngờ nghệch, dễ tin người này của nhóc con nhà mình thì cậu lại nói tiếp:
- Chú đừng nghĩ tôi ngốc. Tôi chỉ muốn chú mau khỏi bệnh để tôi có thể rời khỏi đây nhanh chóng.
- Tiểu Tề nhà chúng ta thông minh vô cùng! Không ngốc, không ngốc.
Giang Thiệu ôm chặt lấy những mảng da thịt mềm mại kia trong vui sướng. Chú sẽ khiến cho em không còn cứng miệng được nữa.
____________
Một buổi sáng của vài ngày sau, tại nhà Nhất Lục, Khải Tề vẫn còn mê ngủ thì tiếng còi xe đã vang dội. Nhất Lục đi ra mở cửa thì thấy Giang Thiệu:
- Giáo sư sao lại đến...
- Khải Tề vẫn còn ngủ đúng không? Tôi tìm em ấy
Chỉ đơn giản vài ba lời thì người đàn ông đã đi thẳng lên trên lầu nhưng lại đứng sựng:
- Phòng Tiểu Tề ở đâu chứ?
- Phòng ngay bên phải đó
Nhất Lục nói vọng lên rồi đi ra ngoài, tưởng hay lắm chứ! Giang Thiệu nhẹ nhàng mở cửa đi vào hôn lên chán nhóc con. Cậu lại chẳng có chút động tĩnh gì thì chú lại véo má khiến Khải Tề phải thức dậy kéo cái tay đó ra:
- Đau... đau... mày buông...
Đang nói thì cậu mới phát hiện người đứng trước mặt lại là Giang Thiệu chứ không phải Nhất Lục thì liền bật dậy:
- Sao chú vào đây được hả? Mau ra khỏi phòng tôi
- Chú nấu nhiều món ngon mà Tiểu Tề thích lắm! Chú muốn cùng em ăn
- Không cần
Cậu lạnh nhạt phớt lờ chú rồi vào nhà tắm đóng siết chặt cửa lại, Giang Thiệu đi theo mở cửa ra nhưng không được:
- Chú ở dưới nhà đợi em
Khải Tề nhìn bản thân ở trước gương lại thở dài một hơi, rồi lại dội nước vào mặt:
- Tỉnh táo đi Khải Tề. Không được mềm lòng, không được tha thứ dễ dàng như vậy được!
Cậu sau khi vệ sinh cá nhân xong thì mở nước lên tắm. Được một lúc thì mới phát hiện ra không có lấy quần áo. Khải Tề dứt khoát đi ra lấy đồ lại kinh ngạc khi phát hiện ông chú đã cầm đồ sẵn đứng chờ.
Chàng trai liền lấy tay che cậu bé của mình lại, vẻ mặt vô cùng ngượng ngùng:
- Sao... chú... còn ở đây nữa?
- Chờ đưa đồ cho em
Khải Tề vô cùng hắc ám giựt lấy đồ trên tay ông chú mà quay người lại thì Giang Thiệu lại ôm lấy từ phía sau:
- Tiểu Tề! Mình bắt đầu lại đi
Trong lúc nói thì cái tay đấy chẳng ngoan ngoãn mà sờ soạng cơ thể trắng mềm. Khải Tề vô cùng tức giận kéo tay ra khỏi người mình:
- Chú thôi đi những đi những việc làm này không hả? Phiền!
Cậu liền vào trong còn Giang Thiệu chỉ có thể đứng nhìn cánh cửa đã khép chặt lại:
- Vậy chú đi trước!
Chàng trai trẻ gấp gáp chạy xuống lầu để chuẩn bị vào tiết học sáng hôm nay thì bắt gặp ông chú vẫn đứng dưới nhà đợi:
- Em vào xe đi, chú đưa em đến trường
Khải Tề chỉ lườm qua Giang Thiệu một cái rồi chẳng muốn nói thêm chút gì nữa. Chú nhẹ nhàng bước đến nắm lấy bàn tay nhóc con:
- Tiểu Tề, em đừng lạnh nhạt như thế với chú được không? Chú không muốn cả hai chúng ta phải đánh mất nhau như vậy!
Cậu lúc này thì vô cùng từ tốn nhưng lại toát ra một cảm giác lạnh lẽo thu tay mình về:
- Chú chỉ đơn giản là chú em thôi! Giờ chúng ta chẳng là gì nữa
Giang Thiệu mạnh mẽ xoay người của chàng trai trẻ lại, xoa lấy mái tóc, xoa khuôn mặt đấy:
- Chú yêu em ngày một nhiều hơn trước. Sao chỉ là chú cháu được nữa chứ?
Bất ngờ người đàn ông lại đặt một nụ hôn lên môi của chàng trai trẻ ấy. Khải Tề lập tức đẩy ra tát thẳng vào khuôn mặt đẹp trai đó:
- Biến đi!
Danh Sách Chương: