• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bàn tay to lớn, nổi gân xanh nắm chặt lấy tay của Dương Chí kéo ra và bồi thêm là một cú đấm vào mặt.

Người đàn ông lúc này mới hoàn hồn, bình tĩnh lại thì thấy Vũ Giang Thiệu trước mặt:

- Mày làm gì Tiểu Tề hả?

- Bình tĩnh lại đi, tao chưa có đụng gì tới cậu nhóc của mày hết

Giang Thiệu khi này mới chấn tĩnh lại, ngồi xuống cạnh nhóc con kéo áo của cậu đàng hoàng lại:

- Nếu vào chậm chút nữa thì không phải Hoàng Dương Chí cậu cũng đã làm gì Tiểu Tề rồi. Tôi hiểu con người của cậu quá mà

- Chỉ do Giang Thiệu cậu bỏ mặc người ta, nhóc con rất tội nghiệp này đến tìm tôi chỉ để hỏi cậu ở đâu. Rất buồn khi chẳng tìm được cậu rồi uống say tới mức này nên tôi mới đưa về thôi! Tôi chưa kịp... à... tôi không có ý định gì với cậu nhóc của Giang Thiệu hết! Hai người nói chuyện cho rõ ràng đi, tôi về trước

Dương Chí cười rất tươi liền chạy ra phòng và đi ra khỏi nhà, hít một hơi thật sâu. Trời ơi! Coi như là qua ải đi, trong căn phòng đó chút nữa chắc sẽ bầm dập với cậu ta quá!

Nhóc con đúng thật khiến người khác khó kiềm lòng, cũng còn mai là chưa đụng vào nếu không phải đi ra đây bằng băng ca rồi!

Đôi bàn tay to lớn ấy sờ trên khuôn mặt đáng yêu đó, sao lại phải như thế? Nhóc làm như vậy thì chú cảm thấy đau lòng lắm đó! Gương mặt đỏ ửng lên hết cả rồi, tay cậu giữ lấy bàn tay lớn kia:

- Chú đừng bỏ mặc Tiểu Tề...

Người đàn ông nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nồng ấm lên trán cậu nhóc, chú cởi từng nút áo đó rồi cởi chiếc áo sơ mi trắng ấy ra khỏi cơ thể nõn nà này. Nhóc cứ như thế hoài chú không kiềm chế nổi đâu

Một cái khăn lạnh lau khuôn mặt của sâu rượu, lau xuống cổ rồi lau những ngón tay ấy đến lau cơ thể này rất cẩn thận, tỉ mỉ từng chút một.

Người đàn ông rất dịu dàng chăm sóc cho cậu nhóc say sỉn này, vẻ mặt ngây thơ này của nhóc làm cho chú chỉ muốn nhốt lại làm của riêng mình thôi!

______________

Cậu cũng dần tỉnh táo, ngồi dậy trên giường lại phát hiện ra đồ của mình đã được thay:

- Chú thay đồ cho mình sao? Chú ấy có làm gì mình không vậy?

Khải Tề đứng lên, tay chân đưa qua lại, tập bài thể dục đơn giản, không có đau nhức cơ thể thì chắc là chỉ thay đồ của mình thôi!

Mình nghĩ cái chuyện tào lao gì vậy trời! Nhưng sao lại cảm thấy mệt mỏi thế này chắc do mình say quá! Chỉ uống tí rượu mà say tới mức chẳng nhớ gì hết!

- Mình chỉ nhớ là chú Dương Chí đưa mình về tới nhà rồi chuyện sau đó cứ mơ hồ làm sao ấy! Tự hứa với lòng sẽ không uống say tới mức không còn nhận thức được gì nữa

Chàng trai bước ra thì lại thấy có một mảnh giấy dáng ở cửa "Nhớ ăn sáng, chú đi làm sẽ về sớm", cậu nhìn vào mảnh giấy rồi khẽ cười đi ra ngoài, vào thẳng trong bếp tìm những món ăn mà người chú đã chuẩn bị. Cậu vừa chỉ ăn được chút ít thì gương mặt nhăn lại, cảm thấy khó chịu.

_____________

Hoà Nhã nhìn thấy được vị giáo sư bá khí đi phía trước thì liền đi tới bắt chuyện:

- Hôm qua anh thất hứa rồi vậy hôm nay có đi ăn được không?

- Tôi cứ cảm thấy bất an muốn về nhà xem sao?

- Anh đừng từ chối đồng nghiệp mới bằng cách lời nói không thuyết phục như thế chứ! Anh nói về với người yêu thì tôi còn tin. Đi ăn một chút rồi về

- Vậy... cũng được

Hai người đàn ông chững chạc, nhan sắc có thừa, cùng nhau bước đến một quán ăn cạnh trường. Vừa ngồi xuống ghế đã có một người phục vụ đến đặt hai ly nước lọc xuống bàn:

- Hai anh đẹp trai muốn dùng món gì?

Giang Thiệu rất lịch thiệp đưa thực đơn cho Nhã Hoà chọn trước:

- Anh chọn đi.

Vị giảng viên cũng chọn vài món rồi đưa qua cho Giang Thiệu, thêm vài món ăn đã được gọi, phục vụ đi vào trong.

- Cậu nhóc nhỏ đó hôm nay không đi học nếu không tôi cũng mời nhóc đó đi ăn luôn rồi

- Ý anh là Khải Tề sao?

- Đúng đó, cậu sinh viên đó nhìn tôi như vậy mà tưởng còn trẻ cứ kêu anh khiến tôi vui chết mất.

- Hôm qua anh nói Khải Tề giúp anh là giúp việc gì?

- Khải Tề tốt bụng lắm! Đưa tôi đến phòng hiệu trưởng, chiều về đến thư viện còn đưa tôi đi tham quan trường nữa. Nói mới nhớ, lúc trong thư viện ra có một nam sinh khác đi đến kéo tay nhóc đó đi nhưng Khải Tề lại có vẻ không thích. Nhìn có vẻ là người yêu của nhóc đó

- Anh không giúp Khải Tề sao?

- Tôi cũng có giúp nhưng nhóc đó nói không sao nên tôi không làm gì được nữa. Chắc là mấy đứa trẻ yêu đương cãi nhau thôi!

- Anh không có... ờ... kì thị sao?

- Tôi cũng là người trong cộng đồng thì sao kì thị được mà dù không phải, tôi thấy chuyện này rất bình thường mà. Thời buổi nào mà kì thị chứ! Đừng nói anh kì thị nha!

- Tôi không. Mà hình như anh đã để ý nhóc...

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời nói của Giang Thiệu, ông chú lấy điện thoại ra xem thì thấy người gọi là Tiểu Tề, người đàn ông trở nên rất dịu dàng:

- Chú nghe!

Đầu dây bên kia truyền lại hơi thở rất yếu, giọng nói thều thào, yếu ớt:

- Tiểu Tề... đau... đau... quá...

- Chú về liền, đợi chú

Giang Thiệu vô cùng gấp gáp đi ra khỏi quán mà quên mất còn Nhã Hoà đang ngồi ở đó:

- Vị giáo sư này quên mình đang ngồi ở đây rồi phải không?

___________

Người đàn ông rất hấp tấp mở cửa chạy thẳng vào nhà thì thấy Khải Tề nằm co người trên sofa, vẻ mặt vô cùng khó chịu, mồ hôi tuôn tuôn.

Giang Thiệu không suy nghĩ nhiều liền bế cậu lên đặt vào xe, ngồi vào xe mà cậu cứ giữ lấy vùng thượng vị vẻ mặt đau đớn. Người đàn ông thấy cậu như vậy thì rất đau lòng cứ nắm chặt lấy tay cậu, nhẹ nhàng an ủi:

- Nhanh đến bệnh viện thôi! Không sao hết, có chú bên cạnh rồi. Chú sẽ luôn bên cạnh Tiểu Tề mà.

Chú bế cậu xuống xe đi được một lúc thì đã có bác sĩ đẩy băng ca đi ra, Khải Tề nhanh chóng được đẩy đi

Lát sau, trong một phòng bệnh tốt chỉ có một cái giường rộng, một cái ghế kế giường, một ghế sofa, một tivi và Khải Tề đã mặc đồ bệnh nhân ngồi trên giường còn ông chú thì ngồi trên ghế bên cạnh nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu:

- Còn đau không?

- Tiểu Tề khoẻ rồi không còn đau nữa

- Chú hoảng lắm có biết không? Sau này phải biết ăn uống đàng hoàng

- Tiểu Tề uống thuốc vô là hết đau rồi. Cũng chỉ do không có chú nên mới ăn không muốn ăn thôi!

Người đàn ông dịu dàng mà tràn ngập sự ấm áp ôm lấy chàng trai nhỏ bị bệnh này:

- Sau này chú sẽ luôn ở bên cạnh ăn cơm cùng Tiểu Tề nha!

- Chú đừng bỏ mặc Tiểu Tề được không?

- Sẽ không bỏ mặc Tiểu Tề đâu mà! Chú thương Tiểu Tề nhất mà!

Sự dỗ dành này khiến cho cậu nhóc này lại rất vui vẻ ôm vị giáo sư chặt hơn thì bỗng dưng có tiến mở cửa khiến hai người giật mình buông nhau ra.

Cô bác sĩ đi vào miệng mỉm cười cũng có đôi phần thích thú và ngượng ngùng đến chỗ của bọn họ:

- Cậu có còn cảm thấy đau nữa không?

- Không bác sĩ, chỉ là còn thấy hơi mệt

- Vậy ở lại theo dõi một đêm đi, nếu không có gì thì mai xuất viện. Anh người yêu ra làm thủ tục nhập viện đi

Cô bác sĩ vừa nói xong hai người chưa kịp phản ứng thì đã nhanh chóng đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại vừa đi vừa cười:

- Theo sự quan sát của mình thì hai người không có ruột thịt thì chỉ có thể là quan hệ người yêu của nhau thôi! Hai người này nhìn xứng đôi quá đi mất! Mình đẩy thuyền mạnh cặp chú cháu này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK