• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Khải Tề vào nhà thì lại thấy hai con người cùng nhau trong bếp cười nói với nhau như một cặp vợ chồng mới cưới.

Mới tránh mặt một chút là hai người cứ sáp lại nhau. Cậu không nói gì mà lại đi vào ngồi xuống xem tivi, Giang Thiệu để ý sắc mặt của cậu:

- Em ra ngoài xem phim cùng Tiểu Tề đi. Anh làm cũng sắp xong rồi

- Anh nhanh tay lên đó, Tiểu Tề có vẻ đói rồi

Tuấn Tự bước ra khỏi nhà bếp mà ngồi xuống sofa cạnh Tiểu Tề:

- Em xem gì vậy?

- Coi bộ phim nói về một kẻ có người yêu nhưng vẫn vô cùng thân thiết với người cũ.

- Giang Thiệu ơi là Giang Thiệu, bé con của anh giận rồi kìa

Khải Tề lập tức tắt tivi mà lật người lại, gương mặt nhăn nhó, ánh mắt sắc bén:

- Tôi không phải người hẹp hòi như vậy

Giang Thiệu chỉ phì cười ánh mắt cưng chiều cậu nhóc nhà mình. Khải Tề khó chịu vấu chặt cái gối, nói tới vậy mà còn cười. Vui lắm hả gì?

Ba con người này ngồi vào bàn ăn thì Tuấn Tự đã gấp thịt cho Khải Tề, khiến cậu bội phần ngơ ngác:

- Anh ăn đi, tôi tự gấp được

Giang Thiệu khi này lại gấp cho cậu thêm rau, Khải nhìn chú chằm chằm. Muốn kiếm chuyện với mình sao?

Cậu tức giận nhưng chỉ để trong lòng còn Tuấn Tự là cười tươi vì vẻ mặt lúc này của cậu:

- Anh đừng có chọc ghẹo Khải Tề nữa. Không thì phải dỗ dành nữa đó

- Em ấy cứ như vậy thì anh càng thấy vui

Bữa cơm đầy thuốc súng cũng kết thúc. Tuấn Tự thì đang tắm còn Khải Tề làm bài ở phòng khách. Giang Thiệu đi tới ngồi xuống bên cạnh:

- Cần chú chỉ gì không?

- Không cần

Ông chú dần đưa một cái hộp quà ra trước mặt nhóc con, quẩy qua lại:

- Em thích không? Quà cho ngày lễ tình nhân

- Chú mà cũng nhớ sao?

- Chú muốn dẫn em đi chơi nữa nhưng vì chuyện của Tuấn Tự nên... Chú xin lỗi!

Khải Tề đưa sự dịu dàng và sự tin tưởng nhìn vào con người ấy, tay khẽ vuốt gò má chú:

- Em hiểu mà, không sao hết

- Vậy mở ra xem đi

Chàng trai mở ra bên trong là một cái đồng hồ đeo tay toát ra một sự năng động, đầy năng lượng:

- Đúng loại em thích luôn nè!

Cậu nhóc tiến tới hôn vào má chú như một phần thưởng cho sự chu đáo này:

- Vậy em đừng đeo cái đồng hồ của người ta nữa

- Được rồi, được rồi. Em cởi ra ngay

Giang Thiệu giúp Khải Tề cởi ra rồi đeo cái đồng hồ anh mới tặng vào:

- Nhìn như vậy mới hợp mắt này! Còn của chú đâu?

Cậu nhóc nhỏ này nhẹ nhàng đặt tay lên, ôm lấy cổ của người đàn ông và dùng đôi mắt đầy mị lực:

- Tặng em cho chú được không?

Vừa nói dứt lời thì Khải Tề đã xông tới dùng môi mình bấu chặt lấy môi chú rồi đi xuống cổ để lại một dấu ửng đỏ

- Khụ... khụ...

Một âm thanh lạ cắt ngang giữa hai người, phía sau là Tuấn Tự đang đứng ở cửa phòng:

- Làm phiền hai người rồi nhưng mà Khải Tề có thể vào phòng không? Không có người anh không ngủ được

Muốn gây sự hả? Đồ phá đám. Ông chú hôn nhẹ lên trán cậu. Khải Tề đem đồ đi về phòng để học

Tuấn Tự nằm trên giường nhìn không rời khỏi người cậu sinh viên đang vò đầu bức tóc này. Người đàn ông đi đến cúi người xuống xem:

- Em có cần anh giúp gì không? Những cái này anh cũng không quá khó đâu

Khải Tề quay mặt qua bắt gặp ánh mắt sáng ngời như vì sao, một gương mặt dịu dàng, đầy sự ân cần, quan tâm:

- Em có một chút không hiểu chỗ này

Người đàn ông tiến gần lại giảng giải cho chàng trai nhỏ này nghe được một lúc thì cậu đã dần buồn mà ngáp:

- Mệt thì đi ngủ được rồi không nên quá ép bản thân vậy đâu

Tuấn Tự gập laptop xuống, Khải Tề nhìn vào anh đăm đăm:

- Chưa muốn ngủ đâu

- Sợ anh làm gì em sao?

- Không... có gì phải sợ. Ngủ thì ngủ

Khải Tề cũng đã lên giường, Tuấn theo sau nằm sát bên cạnh của cậu:

- Hôm nay làm phiền hai người rồi. Vì anh mà cả hai không có thời gian đi đâu chơi nếu không hôm nay Giang Thiệu sẽ đưa em đi chơi rất vui

Nghe câu nói tử tế này khiến cho cậu phải suy nghĩ lại về người đàn ông này. Anh ta có vẻ không như mình nghĩ:

- Anh biết chú ấy định đưa em đi đâu sao?

Tuấn Tự nằm quay người qua cậu nhóc, hít một hơi thật sâu:

- Anh ấy là một người lãng mạn lắm. Ban đầu sẽ đưa em đến nhưng em thích, dẫn em đi khắp thành phố, nắm tay nhau đứng dưới gốc cây nhìn hoa nở. Đêm đến sẽ cùng em ăn một bữa cơm dưới ánh đèn mờ ảo trên sân thượng với khung cảnh vô cùng tuyệt đẹp

Khải Tề nghe từng câu từng chữ ấy như cứ bị cuốn vào đó không thoát ra được:

- Đấy là đều chú ấy lúc trước từng cùng anh làm sao?

- Anh ấy lúc trước luôn nhớ những ngày kỉ niệm của cả hai rồi chuẩn bị vô cùng chu đáo dù cho có chuyện gì. Chỉ do anh không biết trân trọng người đàn ông tốt như vậy thôi!

- Không sao đâu rồi anh cũng sẽ tìm được người tốt với anh hơn thế nữa

Khải Tề quay qua vỗ cánh tay anh như biểu thị sự an ủi. Chú ấy đối xử thật tốt với người mình yêu, mình cảm thấy chú còn đối tốt với anh ấy hơn cả mình. Người đàn ông nhìn sâu vào đôi mắt ấy:

- Em không sợ sao?

- Sợ gì?

- Sợ anh đến đây phá hai người

- Nếu tình yêu thật sự thì sao phải sợ bị người khác chen vào

Tuấn Tự xoa xoa cái má phúng phính ấy mà nụ cười trên môi anh rất tươi:

- Đôi mắt em đã nói lên hết rồi nhưng lời em nói thật sự rất đúng. Nếu để người khác chen vào thì cả hai thật không sự yêu nhau đâu hay tình yêu họ chưa đủ lớn đâu

Người đàn ông bất chợt dịu dàng mà ôm lấy cậu, hôn lên mái tóc đó:

- Dễ thương như vậy nói sao mà Giang Thiệu không chết mê được

Cậu thì đơ người không hiểu hành động của người đàn ông này. Làm gì vậy chứ? Mình là người yêu mới của người yêu cũ anh ấy mà! Sao lại thân thiết, hoà với mình như thế?

Bao suy nghĩ bủa vây nhưng rồi chàng trai cũng ngủ thiếp đi trong vòng tay của Tuấn Tự.

___________

Khải Tề được đánh thức bằng tiếng cười nói vui vẻ bên ngoài căn phòng kia. Đi ra xem thì đó là cảnh Tuấn Tự nấu ăn còn Giang Thiệu ngồi quan sát. Trên khuôn mặt hai con người ấy đều có nụ cười rất tươi. Tuấn Tự phát hiện ra cậu:

- Ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng đi, đồ ăn có ngay thôi!

KhẢi Tề bước tới ngồi đối diện Giang Thiệu khiến ông chú cảm thấy nghi hoặc. Sao không ngồi cạnh mình?

- Em giận chú sao?

- Có đâu

Ánh mắt Khải Tề hướng về Tuấn Tự đang điêu luyện làm đồ ăn. Người đàn ông lúc này lại giở trêu trò:

- Chú ra rìa rồi sao? Em và Tuấn Tự... làm chuyện gì lén lút sau lưng chú đúng không?

Lời nói ấy cùng với khuôn mặt uất ức kia làm cho cậu cảm thấy đáng yêu mà còn mắc cười:

- Chỉ nghĩ xem sẽ làm gì sau lưng chú đây

Khải Tề định đứng lên thì bị Tuấn Tự kéo xuống, anh ngồi cạnh cậu nhìn chầm chầm vào Giang Thiệu:

- Anh ra rìa rồi nha!

- Hai người giỏi lắm

- Muốn có đồng minh thì vào trong đem đồ ăn ra đi

Vị giáo sư ngậm ngùi đi vào trong đem bữa ăn sáng ra. Một lúc sau thì Khải Tề cũng đến trường, ông chú thì làm việc còn người kia thì tìm việc trên laptop. Đến gần giờ trưa:

- Đồ ăn trong bếp cũng sắp hết rồi đó, anh ra ngoài mua thêm đi

- Cũng được, đến siêu thị gần trường mua vài món Tiểu Tề thích chắc em ấy sẽ vui đến cười tít mắt cho mà xem.

Tuấn Tự cùng Giang Thiệu đến siêu thị mua đồ, khi vừa ra xe lại thấy Khải Tề đi cùng Nhã Hoà nắm lấy tay nhau đi qua đường:

- Nhìn ai giống Khải Tề quá vậy? Chắc không phải em ấy đâu

Giang Thiệu cứ trầm mặc không nói gì mà quan sát hai người đó.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK