Cậu mất một lúc lâu mới làm cho cái giường này trở về cái trạng thái vừa lòng Giang Thiệu. Khải Tề thấy thật dễ chịu khi đã làm xong một công việc khó nhằn này nên liền vui mừng đi ra ăn sáng. Mới mở cửa ra thì lại bị Giang Thiệu xối một ráo nước lạnh:
- Tiểu Tề ăn xong rồi dọn những thứ đồ để lộn xộn này đi.
Khải Tề đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng gọn gàng, đâu vào đấy thì chẳng hiểu được phải dọn cái gì:
- Chú sao vậy? Mọi thứ ngăn nấp hết rồi mà!
- Chén vẫn chưa úp lên trên, ấm đun nước chưa để về vị trí cũ, bàn bị lệch, sách để sai chỗ,...
- Được rồi, để Khải Tề này dọn cho
Xung quanh căn phòng khắp nơi có giấy ghi chú, ở nhà bếp thì là "Không bừa bộn", trong tủ lạnh "Đừng để đồ lộn xộn", trên kệ sách "Lấy ở đâu đặt về chỗ cũ",...
Cậu lê thân người khó chịu nhưng không thể bùng nổ mà cắn răng ngồi xuống bàn ăn, Giang Thiệu rất hài lòng nhìn cậu:
- Không cãi lại à?
- Không!
Cậu vừa ăn vừa lườm người chú, cãi cũng có bao giờ lại chú đâu, có chức vị giáo sư có khác, miệng lưỡi cũng không giống người thường. Giang Thiệu phát hiện cậu cứ suy tư mà không chịu ăn:
- Sao không chịu ăn đi Tiểu Tề? Đang chửi chú trong lòng phải không?
Khải Tề mở to mắt ngạc nhiên cố nở ra nụ cười thân thiện:
- Chú cứ nghĩ xấu cho đứa cháu này
Vị giáo sư sau khi bước ra khỏi nhà thì Khải Tề nắm chặt cái gối trên ghế sofa đầy khó chịu:
- Tức quá đi mất, nếu bỏ đi cái tính quá gọn gàng này thì chú sẽ thật sự rất tốt.
Khải Tề hít sâu, ngồi xuống ghế sofa ôm lấy gối, nhớ lại những chuyện buổi sáng:
- Mình lẽ nào lại ham mê cái nhan sắc đó của chú nhưng chú ấy thật sự rất đẹp trai. Khải Tề ơi! Sao mình làm ra chuyện như vậy với chú Thiệu được? Mình hôn chú ấy rồi phải làm gì để bù đắp lại mới được
____________
Giang Thiệu quay về nhà sau một buổi sáng giảng dạy, đi vào nhà khiến vị giáo sư phải hoảng hốt. Những vật dụng trong nhà thật sự bừa bộn nhất là nhà bếp. Rau củ, trái cây, trứng vỡ, nồi, bát lộn xộn khắp nơi, chính là một cảnh rất kinh hoàng.
Cậu nam sinh lúc này mở cửa đi vào nhà lại gặp phải gương mặt hắc ám của chú Thiệu, khiến cậu phải rụt rè đi tới:
- Tiểu Tề! Quậy banh cái nhà rồi còn bỏ đi, chú đã nói với Tiểu Tề là ở nhà dọn dẹp đi. Giờ nó trở thành cái mớ hỗn độn gì đây
Khải Tề nắm chặt bọc đồ ăn giấu phía lưng, đôi mắt dần trở nên đỏ hoe:
- Khải Tề chỉ muốn nấu cho chú một bữa ăn thôi! Xin lỗi!
Cậu đặt đồ ăn lên bàn, chạy nhanh đi vào phòng đóng cửa lại một cái rầm. Người chú lúc này cầm bọc thức ăn lên xem phút chốc đã chạy đến muốn mở cửa phòng đi vào nhưng không được:
- Tiểu Tề! Chú xin lỗi, vừa rồi chú hơi nóng giận. Tiểu Tề mở cửa cho chú đi.
Bên trong lại chẳng có phản ứng gì lại, người đàn ông nhanh chóng đi tìm chìa khóa vừa tìm thấy định mở cửa thì Khải Tề đã đi ra:
- Khải Tề đến trường
Chú liền nắm lấy tay cậu lại nhưng cậu nhóc này đã vùng vẫy chạy ra khỏi nhà, chú Thiệu cũng chỉ có thể đứng đó nhìn cậu chạy đi.
____________
Khải Tề cùng Nhất Lục đi ăn, cậu vừa ăn vừa rất tức giận:
- Mày nói xem tao có ý tốt xuống bếp nấu cho ăn vậy mà về tới chỉ lo nhà bừa bộn rồi trách mắng tao. Mày thấy ông chú đó quá đáng không?
- Cũng quá đáng thật! Nhưng sao mày tự nhiên nấu cho giáo sư vậy?
Tiểu Tề bỗng ngơ ngác, lẽ nói với Nhất Lục là mình sàm sỡ ông chú đó, cảm thấy có lỗi nên mới làm như vậy! Cậu lắc lắc đầu:
- Không có gì hết, ăn nhanh rồi vào lớp thôi!
Hai người ngồi vào phòng học, Khải Tề chống cằm suy tư đến khi cả giáo sư Vũ đi vào cậu cũng chẳng để ý. Giang Thiệu vẫn giữ vẻ điềm đạm giảng dạy, cậu nam sinh bất chợt quay qua Nhất Lục:
- Tao nghĩ ra cách rồi!
Nhất Lục đang châm chú nghe giảng những cũng xoay qua người bạn của mình:
- Cách gì?
- Tao sẽ làm cho ông chú đó trở thành người yêu tao.
- Cái gì?
Tiếng nói của Nhất Lục khiến mọi người trong phòng phải chú ý đến họ, giảng viên rõ tay vào bảng:
- Nhất Lục, em có chuyện gì hả?
Cậu liền đứng dậy chỉ cười cười với giảng viên:
- Dạ không có gì
Nhất Lục vừa ngồi xuống thì hấp tấp quay sang bên Khải Tề:
- Tại sao mày lại tự dưng muốn giáo sư làm người yêu của mày?
- Đương nhiên là thoát khỏi cái cảnh áp bức thống trị này
Hai cậu nam sinh nói chuyện đã lọt vào tầm mắt của Giang Thiệu, đứa nhỏ này trong tiết của mình còn dám nói chuyện:
- Nhất Lục! Đứng lên trả lời câu hỏi
Cậu bạn ngơ ngác vô cùng nhưng cũng dần đứng lên nở một nụ cười thân thiện:
- Em không biết
- Tập trung nghe giảng đừng có nói chuyện nữa
Nhất Lục ngồi xuống lườm Khải Tề, ngồi nhích qua bên cạnh cậu, thì thầm:
- Hai người chiến tranh mà tao dính đạn
- Một lúc bị kêu nữa đó
Khải Tề đưa mắt nhìn lên Giang Thiệu lấy tay che miệng cười khúc khích. Hết tiết học, những sinh viên chuẩn bị rời khỏi phòng học, giáo sư đi đến rõ xuống bàn Nhất Lục đang ngồi:
- Tiểu... Khải Tề em đi theo tôi
Tiểu Tề mang cặp lên đi theo sát sau lưng vị giáo sư này đến một góc vắng người của trường. Ông chú đang đi thì bỗng đứng quay người lại, cậu nam sinh không để ý đụng vào người chú:
- Giáo sư kêu em qua đây làm gì?
Giang Thiệu bỗng cười, đưa tay lên véo má cậu nam sinh dễ thương này:
- Tiểu Tề đừng giận nữa, chú xin lỗi vì đã nóng giận với Tiểu Tề.
Cậu nam sinh nắm chặt lấy tay người đàn ông này kéo mạnh ra nhưng không được:
- Giáo sư buông tay ra đi để ai nhìn thấy thì không hay đâu
- Tiểu Tề đừng có xa cách với chú như thế chứ! Chú xin lỗi Tiểu Tề mà!
- Chú có lỗi gì đâu, do Tiểu Tề không hiểu chuyện thôi!
Giang Thiệu vô thức dịu dàng đưa tay lên sờ tóc rồi sờ má cậu:
- Sao tự nhiên lại ngoan vậy?
Ở một chỗ khác lại có một nam sinh đi đến hướng của bọn họ:
- Em làm gì ở đây vậy Khải Tề?
Cậu nhóc nghe thấy tiếng nói đầy quen thuộc dần nhìn theo tiếng nói đó lại thấy một hình bóng quen thuộc, Quách Minh sao?
- Tôi ở đâu liên quan gì đến anh
Quách Minh bước tới thì mới phát hiện ra người đứng bên cạnh Khải Tề là vị giáo sư mới về trường:
- Chào giáo sư. Em có chuyện muốn nói riêng với Khải Tề
Vị giáo sư rất tự nhiên khoác vai Tiểu Tề dùng gương mặt điềm đạm:
- Đây là cậu nhóc Quách Minh đó sao Tiểu Tề?
- Chính là anh ta đó
Quách Minh ngỡ ngàng không hiểu sao hai người họ lại thân thiết như thế? Nhưng không thể nghĩ nhiều như vậy, cậu bước tới nắm lấy tay Khải Tề:
- Em tha thứ cho anh được không? Từ khi anh chia tay em thì mới phát hiện ra người mình yêu nhất chỉ có em thôi! Mình quay lại như trước kia đi
Cậu rất tức giận hất tay anh còn đẩy anh ta ra xa, Tiểu Tề nắm chặt tay lại cố giữ vẻ bình tĩnh:
- Tôi và anh thật sự không còn gì để nói. Chia tay cũng đã chia tay rồi, tôi không còn yêu anh nữa. Anh buông tha cho tôi được không?
- Rõ ràng lúc trước chúng ta rất hạnh phúc mà!
Cậu vô cùng khó chịu bước lên trước, chỉ tay vào người Quách Minh:
- Anh là người phản bội lại tình yêu này, anh là người đã phản bội tôi
Quách Minh đầy đau lòng lại nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiểu Tề:
- Anh vẫn luôn nhớ về ngày tháng hạnh phúc bên cạnh em. Anh vẫn còn yêu em rất nhiều
- Yêu tôi mà anh lại quen người khác?
Danh Sách Chương: