Mục lục
Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiết kế bên eo của bộ quần áo của Vu Tuệ Tuệ có vẻ hơi nhỏ, vì thế nhờ người khác thả lỏng bớt hai nút ra mới thắt dây lưng vào được, bởi vì chuyện ầm ĩ này mà mặt Vu Tuệ Tuệ hơi hồng hồng, thực ra người xung quanh chẳng nói gì cô ấy cả, dù sao thì vóc người cô ấy được coi là tốt rồi, cả trường học chẳng có mấy người có thể so được với cô ấy.

Đợi đến lúc trời tối, toàn bộ sân khấu được kiểm tra nhiều lần, sau khi ánh sáng, âm tham gì đó đồng thời mở hết lên, khung cảnh vẫn rất chấn động.

Màn sân khấu buông xuống, lúc chính thức mở màn, Ôn Phi không thấy Lương Kỳ đâu, lại nhìn thấy Đinh Kỳ, Ôn Phi cười ha ha chạy tới kéo tay Đinh Kỳ: “Đàn chị! Đàn chị!”

Đinh Kỳ vừa quay đầu lại, vẻ mặt hơi hoang mang mù mịt, sau khi nhận ra người kéo cô ấy thì trong nháy mắt, vàng hào quang sáng chói hiện ra, nụ cười của nàng Mona Lisa xuất hiện một lần nữa: “Ơ, Ôn Phi.”

“Đàn chị mặc thế này là định lên diễn kịch hả? Chị diễn gì thế? Đồ hóa trang của chị đẹp quá đi!” Ôn Phi nhìn Đinh Kỳ từ trên xuống dưới.

Đinh Kỳ tiếp tục mỉm cười: “Chị chỉ là một người đi ngang qua sân khấu thôi, diễn một nhân vật nhỏ, còn em, mặc thế này là định làm gì?”

Ôn Phi ngây ngô gãi phía sau cái trùm đầu, phát hiện hoàn toàn không có cảm giác đau ngứa gì hết, sau đó nói: “Em cũng chỉ đi ngang qua sân khấu thôi, thêm chút nước tương thôi ấy mà.”

Hai chai nước tương lần lượt lên sân khấu, nước tương của Đinh Kỳ là nước tương thật, chỉ đúng một lời thoại, nói xong thì đi ra, còn Ôn Phi thì không, trong cảnh mở màn Romeo trèo tường gặp Juliet, Ôn Phi đứng ở trung tâm sân khấu, trở thành hoa cảnh được dựng lên ở đó, là thực vật “sống” duy nhất ở đó.

Ôn Phi giơ cành cây nhìn nam thẩn trong lòng cô đi tới từ một bên, lại nhìn qua Vu Tuệ Tuệ đau khổ trước ánh trăng, Khúc Dĩ Phồn mặc bộ quần áo này quả thực rất đẹp trai, hệt như một vị vương tử châu Âu cổ bước ra, phong thái áp đảo hết tất cả nam sinh trên và dưới sân khấu.

Khúc Dĩ Phồn mở miệng nói một đoạn kinh điển: “Nàng lên tiếng rồi! Ôi! Nói thêm gì nữa đi, hỡi thiên thần ánh sáng! Bởi đêm nay, ta như kẻ trần tục phải cố ngước mắt lên mà chiêm ngưỡng một thiên sứ mọc ra đôi cánh, cưỡi những áng mây lững lờ lướt nhẹ trên không trung!”

Vu Tuệ Tuệ mở miệng: “Romeo, ôi Romeo! Sao chàng lại là Romeo kia chứ? Chàng hãy khước từ cha chàng và vứt bỏ dòng họ của chàng đi; hoặc nếu chàng không muốn như vậy thì chàng hãy thề làm người yêu em đi, em sẽ không mang họ Capulet nữa!”

Trong lòng Ôn Phi chua xót, cô biết lời hai người họ chỉ là giả, nhưng thật ra cũng là thật đó, ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo từng cử động của Khúc Dĩ Phồn trên sân khấu, cậu từng đóng kịch rồi, Ôn Phi cũng từng mua hết tất thảy những bộ kịch mà cậu diễn, ở nhà chỉ xem đoạn của Khúc Dĩ Phồn.

Cho dù đã qua nhiều năm nhưng cậu vẫn diễn rất tốt, lúc nói chuyện Khúc Dĩ Phồn cẩn thận từng dè dặt mà nhẹ nhàng, điềm đạm, ánh mắt cậu nhìn Vu Tuệ Tuệ ngập tràn mến mộ và sự bất đắc dĩ, Ôn Phi nhắm mắt lại.

Cô thay đổi mục tiêu, không quan tâm mỗi một cử chỉ, hành động của người trên sân khấu nữa, chỉ nghĩ tê tay quá, cành cây thật nặng, cái trùm đầu cũng rất thối, thuốc màu trên mặt thật khó chịu, sau lưng ngứa ghê ấy mà không thể gãi, không biết có phải trong quần áo có sâu không?

Cuối cùng thì cảnh này cũng kết thúc, Ôn Phi vội vã xuống hậu đài thay quần áo của mình, trên người ám đầy mùi hôi của đồ hóa trang, nhìn áo khoác bông trắng tinh sạch sẽ của mình cũng không dám mặc, cô cứ mặc áo len thế thôi, cất áo khoác bông vào túi sách, không xem cảnh Khúc Dĩ Phồn và Vu Tuệ Tuệ uống rượu độc chết, chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa.

Sau khi chào cảm ơn là một cảnh diễn khác, Khúc Dĩ Phồn thay lại quần áo của bản thân rồi mà vẫn thấy không thoải mái, vừa nãy cậu không thể nói chuyện với Ôn Phi trên sân khấu, có lẽ cô nhóc kia bị bộ đồ hóa trang xông ngất xỉu luôn rồi.

Cậu tìm hai vòng sau sân khấu cũng không thấy Ôn Phi đâu, ngược lại gặp được Hồ Khải, Hồ Khải là nhân viên hậu cần, hắn đang chuyển bàn.

“Hồ Khải, thấy Ôn Phi đâu không?”

Hồ Khải cảm thấy mình thật xui xẻo, cứ phải bị Khúc Dĩ Phồn tóm được vào lúc này, mà hắn đúng là biết Ôn Phi đi chỗ nào.

“Em ấy... Em ấy về nhà rồi.”

“Bên ngoài mưa to thế kia, một mình em ấy về nhà kiểu gì?” Khúc Dĩ Phồn hơi buồn bực.

“Chuyện đó... Không phải một mình, có người đưa em ấy về.” Hồ Khải nói xong, thấy ánh mắt đơn giản không hiểu gì của Khúc Dĩ Phồn nhìn hắn thả lỏng hơn một chút, hắn nghĩ thầm chắc chẳng có gì ghê gớm nói: “Chính là Lương Kỳ lớp 12-9.”

Vẻ mặt Khúc Dĩ Phồn lạnh đi, quay đầu đi ra khỏi phòng chuẩn bị ở sau sân khấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK