Ngày hôm sau, Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn rời giường từ sáng sớm, hai người cùng đến Thiên An Môn xem kéo quốc kỳ. Người vây xem rất nhiều, Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn chen lên trước. Nhìn quốc kỳ chậm rãi lên cao, khi quốc ca vang lên, mọi người chung quanh đồng loạt giơ tay cúi chào.
Quảng trường vốn đang ồn ào tức khắc yên tĩnh. Khúc Dĩ Phồn cũng theo gương những người khác mà cúi chào, ánh mắt nhìn chăm chú vào quốc kỳ. Tựa như quốc kỳ đó là tín ngưỡng của những người này, chỉ cần có tín ngưỡng, tâm sẽ tĩnh lặng.
Ôn Phi không nhìn quốc kỳ mà chỉ chăm chăm nhìn Khúc Dĩ Phồn. Nếu nói quốc kỳ là tín ngưỡng của bọn họ, vậy Khúc Dĩ Phồn chính là tín ngưỡng của cô, nhịp tim của cô chính là nhịp điệu của bài hát. Ôn Phi cảm thấy, chỉ cần tim cô vẫn còn đập thì Khúc Dĩ Phồn vẫn mãi là tín ngưỡng của cô, sẽ không thay đổi.
Sau khi xem kéo quốc kỳ xong, Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi lại đi thăm Cố Cung, dạo quanh đó một vòng rồi tìm một chỗ ăn trưa, sau đó bắt taxi đến sở thú. Chỗ đó không chỉ có động vật mà còn có một thủy cung rất lớn.
Ôn Phi mua vé thủy cung. Cả hai đi loanh quanh trong đó rất lâu. Khúc Dĩ Phồn giới thiệu với Ôn Phi từng cái một, đây là cá gì, bình thường sở thích của chúng ra sao. Khúc Dĩ Phồn nói đến đâu, Ôn Phi lại liếc mắt nhìn nhãn dán giới thiệu ngay bên cạnh tới đó, không sai một chữ nào.
Vì thế, hình tượng của Khúc Dĩ Phồn trong cảm nhận của Ôn Phi nhất thời lại cao lớn hơn. Có người có thể ghi nhớ tên cá nhưng không nhất định có thể ghi nhớ tập tính. Cho dù có thể ghi nhớ cả hai thứ, song nếu những chủng loại giống nhau lẫn lộn với nhau thì cũng không hẳn là có thể phân biệt được.
Khúc Dĩ Phồn thì không. Chỉ cần Khúc Dĩ Phồn dám nói ra thì đã chắc chắn trăm phần trăm. Đương nhiên cũng có những loại cá mà cậu không biết. Những lúc đó, cậu sẽ nghiêm túc quan sát kỹ một khoảng thời gian, sau đó mỉm cười đi tiếp.
Ôn Phi học cách ghi nhớ của Khúc Dĩ Phồn nhưng chẳng thể nhớ được dù chỉ một cái, sau đó bèn mỉm cười đi theo phía sau Khúc Dĩ Phồn, cảm thấy mình có thể quan được một người lợi hại như Khúc Dĩ Phồn thì quả thực là kỳ tích trong cuộc đời.
Sau khi cả hai xem chương trình biểu diễn cá heo trong thủy cung xong thì bắt đầu dạo quanh sở thú. Ôn Phi kéo tay Khúc Dĩ Phồn, nói muốn đi xem gấu trúc. Khúc Dĩ Phồn đành đi theo bảng hướng dẫn đến chỗ ngắm gấu trúc.
Dọc theo đường đi, có mấy cô gái khi đi ngang qua Khúc Dĩ Phồn đều ngoái đầu lại nhìn cậu mấy lần. Dù trí nhớ của Ôn Phi tệ đến đâu thì cũng có thể nhìn thấy cùng một nhóm nữ ở những nơi khác nhau.
Không phải là Khúc Dĩ Phồn không phát hiện, chỉ là cậu không thèm để ý. Lúc cần cho voi ăn thì cho voi ăn, cần xem hổ thì xem hổ. Ôn Phi thì chỉ có một kỹ năng là Khúc Dĩ Phồn không thể sánh bằng, đó là chụp ảnh. Suốt chặng đường, tất cả những bức ảnh chụp được đều là do Ôn Phi cầm máy ảnh chụp.
Khúc Dĩ Phồn thấy cũng có hứng thú nên giơ ngón tay nói: "Chụp đi."
Khi hai người đến chuồng gấu trúc, Ôn Phi không ngăn được sự kích động, sau đó lại chợt nhìn thấy mấy cô gái quen mắt kia. Trong đó có một cô gái vẫn mặc đồng phục học sinh, trông có vẻ là học sinh cấp ba.
Cô ta bước tới chỗ Khúc Dĩ Phồn, hất mái tóc dài của mình rồi nói: "Ngại quá, vừa rồi chúng tôi đang chơi trò Truth or Dare. Tôi đã thua. Xin hỏi có thể cho tôi số điện thoại của anh được không?"
Phía sau cô gái đó còn có mấy cô gái khác. Mấy người họ nhìn Khúc Dĩ Phồn với ánh mắt sáng rực, Ôn Phi cũng đứng cách Khúc Dĩ Phồn một khoảng mà nhìn cậu. Trong lúc nhất thời, Khúc Dĩ Phồn cảm giác những người xung quanh như đang nhìn mình vậy.
Cảm giác đó cô vô cùng tồi tệ, vì vậy cậu lên tiếng: "Không thể."
Ôn Phi sung sướng hò hét một tiếng trong lòng: Yes!
Khi mấy cô gái đó còn đang đứng ngây ra, cô vội theo sau Khúc Dĩ Phồn, nhất thời cảm thấy sao người mình thích lại mạnh mẽ như vậy chứ. Bước vào trong, Ôn Phi lập tức nhìn thấy rất nhiều người đang vây thành xem gấu trúc.
Danh Sách Chương: