Ôn Phi khá là buồn phiền vì mình chỉ có thể diễn một cái cây, cô cũng không phải nghe tin Khúc Dĩ Phồn muốn diễn Romeo mà đi nói với giáo viên mình muốn lên diễn, hoàn toàn là mong muốn đơn phương của thầy cô chỉ mặt điểm tên cô trong cả đám người.
Sau khi nhận được thông tin bản thân không chỉ phải lên sân khấu biểu diễn mà còn đứng cùng sân khấu với Khúc Dĩ Phồn, không chỉ cùng sân khấu với Khúc Dĩ Phồn, mà còn phải xem cậu và Vu Tuệ Tuệ nói chuyện yêu đương, không chỉ phải xem cậu và Vu Tuệ Tuệ nói chuyện yêu đương mà bản thân còn phải làm một cái cây, Ôn Phi trực tiếp đi tới sân bóng rổ, thoải mái đổ mồ hôi.
Giây phút này, Ôn Phi mới hiểu được bản thân giỏi một môn vận động tốt dường nào, ít nhất lúc không có ai để kể những nỗi khổ trong lòng thì có thể phát tiết một trận, không phải cô không có bạn bè, chỉ không có ai có thể khiến cô trút hết những tâm tư nhỏ của mình với Khúc Dĩ Phồn.
Cả thế giới chỉ có người mẹ thích nấu cơm ở nhà cô biết điểm chí mạng này.
Ôn Phi lấy một quả bóng rổ trong sọt bóng ra, thử tay một chút rồi mạnh mẽ đập tới khung rổ, đúng là đập đó, phát ra tiếng oành thật lớn, khiến Lương Kỳ nằm ngủ trên khán đài giật mình tỉnh lại.
Đột nhiên Lương Kỳ ngồi bật dậy, quyển sách che trên mặt rớt xuống ngực, mắt vẫn còn buồn ngủ mờ mịt nhìn xung quanh hai cái, thấy Ôn Phi lúng túng đứng trên sân, bên cạnh còn có một quả bóng rổ lăn tới bên chân: “Anh anh anh, sao anh lại ngủ ở đây chứ?”
Lương Kỳ nhướng mày lên: “Nếu không anh nên ngủ ở đâu?”
Ôn Phi trả lời như chuyện đương nhiên: “Trên giường.”
Lương Kỳ gật đầu hiểu rõ, nhất thời Ôn Phi cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn, bèn nhặt bóng lên có ý khiêu khích hỏi Lương Kỳ: “Thế nào? Có muốn đấu thử không? Chỉ thi ném vào rổ, xem ai ném được vào nhiều hơn, ai thua người đó mời một bữa cơm.”
Lương Kỳ đứng lên, chậm rãi xoay người gật đầu: “Được, bữa cơm này em mời chắc rồi.”
Ôn Phi cười hì hì: “Mạnh miệng quá ha, trưa ăn nhiều tỏi không súc miệng hả?”
Lương Kỳ nhìn biểu cảm nhỏ đó của Ôn Phi, nhất thời trong tim lại đập mạnh một cái, cậu ấy hơi gập eo xuống tiến sát đến: “Em có muốn ngửi thử xem rốt cuộc anh có ăn tỏi hay không không?”
Ôn Phi cười đẩy mặt cậu ấy ra: “Đấu đi, giở trò lưu manh gì đây chứ!”
Kết quả, lúc đi ra Ôn Phi không thể nào chấp nhận nổi ôm hai tay lên đầu, ngồi ở hàng ghế đầu tiên sửng sốt duỗi một ngón ra chỉ vào Lương Kỳ vừa xoay quả bóng rổ trên tay vừa cười nhìn cô, trong lòng cực kỳ ấm ức và oán giận: “Anh anh anh, con người anh mưu mô vậy chứ, bình thường ẩn giấu tốt đến thế, chẳng ngờ anh chơi bóng rổ tốt vậy, lúc chơi với Hồ Khải, sao anh cứ chuyền bóng qua cho em chứ!”
Lương Kỳ nhìn ngón tay Ôn Phi tức giận đến run lên, cười vui vẻ đến mức bả vai run rẩy, chuyện cậu ấy là chủ lực của đội bóng rổ của trường căn bản là chuyện bất công, người hay đến sân bóng rổ chỉ cần nhìn thấy mặt của Lương Kỳ đáng lẽ nên biết thực lực của cậu ấy, chỉ có cô nhóc này luôn chơi với cậu ấy mà không để ý phản ứng của người khác.
Lương Kỳ vẫn luôn cảm thấy Ôn Phi chính là một người kỳ lạ như thế, bạn mà tìm cô nói chuyện thì chắc chắn cô sẽ rất thân thiện và nhiệt tình nói chuyện trời chuyện đất với bạn, nhưng nếu bạn không tìm cô thì cô chắc chắn sẽ là người im lặng nhất trong cả nhóm người, giống như chẳng có thứ gì có thể khơi dậy hứng thú của cô, ánh mắt cô cũng không dừng lại ở đâu bất cứ giây nào.
“Không phải chỉ một bữa cơm thôi sao, anh mời em, đừng tức giận nữa.” Lương Kỳ ngồi cạnh Ôn Phi, Ôn Phi đẩy cậu ấy ra: “Ngồi dịch ra chút đi, em không tha thứ cho anh chuyện anh lừa em đâu, còn nữa, bữa cơm kia, anh mời.”
Lương Kỳ giơ hai tay lên, gương mặt tươi cười: “Anh sai rồi, em cũng đầu hỏi anh, hay bây giờ em hỏi anh xem anh còn biết gì nữa không, anh biết gì nói đấy, đã nói là sẽ nói bằng hết.”
Ôn Phi bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng “không có hứng thú”, sau đó giương mắt: “Anh khối nào?”
“Khối mười hai.”
“Vậy anh có biết Khúc Dĩ Phồn không?” Ôn Phi hỏi, Lương Kỳ “A” một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Anh biết cậu ấy, nhưng không thân quen cho lắm, có phải bây giờ con gái trong trường chỉ cần nhắc đến khối mười hai là sẽ nhắc đến Khúc Dĩ Phồn không?”
Ôn Phi nói: “Đương nhiên không phải!”
Tâm hồn Lương Kỳ được an ủi một chút: “Vậy thì tốt...”
Ôn Phi bĩu môi: “Chỉ cần dính đến nam sinh thì đều nhắc tới Khúc Dĩ Phồn và không liên quan gì đến khối nào hết.”
Lương Kỳ nhìn ánh mắt kiêu hãnh của Ôn Phi, nhất thời trong lòng hiểu rõ, trong lòng cô nhóc trước mặt này đã có một người.
Danh Sách Chương: