Ôn Phi nhìn thấy vẻ mặt của Khúc Dĩ Phồn thì mặt càng đỏ hơn, hai tay bị Khúc Dĩ Phồn đè ở sau lưng nên không thể nhúc nhích được, muốn chạy cũng không chạy được. Lúc Ôn Phi mặt đối mặt với Khúc Dĩ Phồn hoặc lúc có liên quan đến Khúc Dĩ Phồn chỉ cần khẩn trương thì sẽ nói lắp, một chữ lặp đi lặp lại vài lần cũng chưa thể biểu đạt xong ý của mình.
Mỗi lần đến lúc ấy, Khúc Dĩ Phồn đều chê cười Ôn Phi bị nói ngọng là do hồi nhỏ ăn kẹo quá nhiều.
Mà lúc này thì hoàn toàn tương phản, Ôn Phi trợn tròn đôi mắt không phát ra được tiếng nào. Khúc Dĩ Phồn nhìn thấy "bàn tay thủ phạm" của mình vẫn còn đặt ở nơi mềm mại kia của Ôn Phi, ngay lập tức thu tay lại đỡ Ôn Phi đứng lên, hai người nhanh như chớp duy trì khoảng cách an toàn với đối phương.
Khúc Dĩ Phồn cảm thấy mình phải nói cái gì đấy, vì thế mới mở miệng: "Em em em… Chuyện kia, em, kỹ thuật rất tệ."
Cả người Ôn Phi đều kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt trên đất: "Em? Kỹ thuật của em kém? Em cũng không bảo anh đỡ em!"
Khúc Dĩ Phồn nghe giọng của Ôn Phi cao lên, trong lòng chả hiểu sao có chút kỳ lạ vì thế cũng nói: "Không cho anh đỡ em? Aiiz, dọc theo con đường này không phải do anh đỡ em thì em đã sớm thương tích đầy người rồi!"
"Vậy thì kỹ thuật của em tệ cũng là do anh dạy, kỹ thuật của anh càng tệ hơn!"
"Anh anh anh, kỹ thuật anh tệ? Ôn Phi, em đừng có cố tình gây sự nha, em đây là thẹn quá thành giận hả?"
"Nói lắp, nói đớt! Ai tức giận xấu hổ, ai nổi giận! Trước đây, anh mới là người anh kẹo nhiều hơn!" Ôn Phi nói xong, đột nhiên Khúc Dĩ Phồn không nói nữa, Ôn Phi quay đầu lại thấy nhóm người đến đây, đi đầu là Tần Phong cẩn thận hỏi: "Hai người ầm ĩ chuyện gì thế?"
Khúc Dĩ Phồn không nói lời nào, Tần Phong liền đến bên cạnh Ôn Phi: "Thôi quên đi, Tiểu Phi, Dĩ Phồn hai người đừng cãi nữa, chúng ta từ từ đi, từ từ học, Tiểu Phi, nếu em không học được thì để anh dạy cho."
Trong lòng Khúc Dĩ Phồn khó chịu không nói nên lời, tên nhóc Tần Phong bên trái gọi một tiếng Tiểu Phi, bên phải gọi một tiếng Tiểu Phi. Khúc Dĩ Phồn nhấp nhấp môi, lần đầu tiên trong cuộc đời mâu thuẫn ầm ĩ với Ôn Phi ở trước mặt người khác. Mặc dù cũng không hiểu tại sao lại xảy ra sự mâu thuẫn này.
Nói đúng ra là do hai người đều đang trong trạng thái xấu hổ cực điểm nên phải nói lời làm tổn thương đối phương để bảo vệ bản thân mình, Khúc Dĩ Phồn đã hiểu rõ mọi chuyện. Tuy rằng, không phải do bản thân cố ý nhưng dù sao thì cũng là do anh sai trước, vì thế mới thở dài nói: "Thôi quên đi vậy, anh sai rồi."
Ôn Phi thấy anh giải thích, trong chốc lát mặt lại đỏ lên, cảm thấy nơi vừa rồi bị Khúc Dĩ Phồn chạm qua dần nóng lên vô cùng xấu hổ. Trước ánh mắt tò mò và ngạc nhiên của mọi người, Khúc Dĩ Phồn dùng bả vai mình đụng bả vai Ôn Phi nói: "Đi thôi."
Ôn Phi cúi thấp đầu, a lên một tiếng ngoan ngoãn đi theo phía sau. Hai người giống như chưa xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt Tần Phong cảm thấy mình đặc biệt dư thừa, có thể nhìn thấy trong ánh mắt của Lạc Mai, vừa rồi hắn không chỉ dư thừa mà còn rất mất mặt nữa.
Lúc này, Khúc Dĩ Phồn không ở phía sau Ôn Phi, ngược lại là Ôn Phi đang đi theo sau Khúc Dĩ Phồn.
Hai người không nói chuyện, Ôn Phi tiếp tục ngại ngùng còn Khúc Dĩ Phồn đang suy nghĩ về những thứ lộn xộn trong đầu.
Đúng là Ôn Phi lớn rồi, cơ thể... trưởng thành cũng rất tốt. Lúc đầu, khi nhìn theo ánh mắt của Ôn Phi tới cái tay đang để trên ngực cô thì đã cảm thấy một loại xúc cảm mềm mại dưới tay mình, làm cho anh vạn lần không thể nghĩ đến phương diện kia.
Mà kết quả thật sự là nó đã xảy ra rồi, Khúc Dĩ Phồn cảm thấy từ nay về sau không thể xem Ôn Phi như em gái nhỏ nữa, ít nhất... Bây giờ, cô cũng không phải em gái nhỏ.
Điều đó có nghĩa là, Ôn Phi có quyền được yêu bất cứ lúc nào?
"Ôn Phi."
"Vâng."
"Chuyện kia, về sau nếu em có thích ai, thì cho anh xem trước, anh giúp em kiểm định trước."
Ôn Phi đang bối rối về những lời nói chẳng ra sao này của Khúc Dĩ Phồn nên đành "À" một tiếng rồi cũng không để trong lòng.
Danh Sách Chương: