Vào mùa thu hằng năm, trường học sẽ diễn ra đại hội thể dục thể thao lần hai, bởi vì năm trước Ôn Phi phá hủy kỷ lục của học viện bóng rổ, cho nên bây giờ nói cái gì chủ nhiệm lớp cũng không chịu thả người đi, vẫn ghi danh hạng mục này cho cô, cũng không cần thi đấu hạng mà được trực tiếp thăng lên trận chung kết luôn.
Mấy tiếng trước trận đấu, Ôn Phi đứng trong sân bóng rổ luyện ném bóng vào rổ, cô cũng không nghĩ tới người gần đây đang bận rộn công việc như Khúc Dĩ Phồn lại đến đây.
Sau khi trái bóng rổ rơi vào khung thì mấy thành viên nữ của đội bóng rổ nữ ở phía xa xa đang hô vang tên cô, Ôn Phi quay đầu lại liền nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn đang cầm trên tay chai nước khoáng đứng ngoài cửa, hướng về phía cô vẫy tay.
Khúc Dĩ Phồn cứ như vậy đứng đưa lưng về phía ánh mặt trời, bóng anh phản chiếu kéo dài trên đất, trên mặt lại mang theo nụ cười ấm áp. Ôn Phi đứng ngốc tại chỗ, trái bóng vừa mới ném vào rổ đã bị lệch lúc bật lại hung hăng nên trên mặt Ôn Phi, Khúc Dĩ Phồn vươn tay ra còn chưa kịp nói gì thì cả người Ôn Phi đã ngã xuống mặt đất.
Mấy thành viên nữ trong đội kinh ngạc chạy đến, không đợi mọi người đỡ thì tự cô đã tự đứng lên rồi, trên mũi còn treo hai dòng máu đỏ, há miệng hỏi: "Sao anh lại đến thế?"
Khúc Dĩ Phồn trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt mang theo chút đau lòng hỏi: "Anh đến xem em thi đấu, cổ vũ cho em đó."
"Hôm nay, anh không đi làm sao?" Ôn Phi lấy tay nắm chặt mũi lại, nhận lấy nước trong tay Khúc Dĩ Phồn, nghĩ thầm mang theo nước là đúng rồi, vừa khéo có thể rửa mặt.
Khúc Dĩ Phồn không nói gì chỉ cười cười, thật ra hôm nay anh có đi làm, chẳng qua nhờ một cô gái trẻ mới vào công ty giống Khúc Dĩ Phồn đang chạy loạn trong công ty hỗ trợ ghi chép và viết bản thảo hỗ trợ giúp. Khúc Dĩ Phồn nghĩ, chẳng qua lúc ấy bản thân nở nụ cười một tý, hỏi cô gái kia: "Hôm nay, tôi có chút chuyện quan trong, cô có thể làm ca này giúp tôi một ngày không?"
Cô gái kia khống chế không được, mạnh mẽ gật đầu liên tục. Bây giờ, Khúc Dĩ Phồn nghĩ đến dáng vẻ của đối phương là gì thì anh đã chẳng còn nhớ rõ được.
Ôn Phi cùng Khúc Dĩ Phồn ngồi trên cùng một hàng, mấy nữ sinh kia thấy sắc mặt của Ôn Phi thì rất thức thời mà cách ra xa, lại đang luyến tiếc khi không xem được kịch hay, cho nên ngồi ở chỗ rất xa kia thì thầm với nhau, cũng không đến quấy rầy hai người.
Mấy thành viên nữ trong đội bóng đều biết Ôn Phi thích Khúc Dĩ Phồn, hoặc có thể nói nếu đều là người có nhận thức thì đều sẽ biết Ôn Phi thích Khúc Dĩ Phồn, chỉ là cái người được thích kia lại không rõ ràng lắm.
Khúc Dĩ Phồn bóng gió hỏi Ôn Phi làm sao lại không có nam sinh đến hỗ trợ, tốt xấu gì cũng đều là vận động viên mà, Ôn Phi không rõ Khúc Dĩ Phồn đang nghĩ cái gì nên chỉ nói có không ít nữ sinh trong đội, các cô ấy đều đến cỗ vũ cho cô mà.
Lúc trận đấu sắp bắt đầu, Khúc Dĩ Phồn lấy mũ áo khoác đội lên đi theo Ôn Phi đến sân thi đấu. Cũng không phải lần đầu anh đến xem Ôn Phi chơi bóng rổ, cực kỳ đẹp, thật ra khi Ôn Phi làm chuyện gì đó thì dáng vẻ đều rất hấp dẫn người khác, trong lòng Khúc Dĩ Phồn đang thầm nghĩ không hổ do bản thân mình dạy bảo, chỉ là không giống nhau thôi.
Nhìn thấy cô cùng với mấy người tra nữ khác đứng chung một chỗ, liền cảm thấy giống như trên người Ôn Phi mang theo một vầng hào quang.
Nữ sinh mang theo hào quang đang đứng nơi râm mát chơi di động, đại hội thể thao mùa thu năm nay hoàn toàn khác với năm trước. Nhiệt độ không khí năm nay, cũng đã giảm xuống, Ôn Phi mặc đồ thể thao có áo dài tay còn sợ bản thân mình sẽ lạnh.
Trọng tài gọi số thứ tự của cô vào sân, cô lập tức chạy chậm đến, trên mặt mang theo nụ cười, lộ ra cặp răng hổ, dáng vẻ thì đáng yêu khỏi bàn cãi, Khúc Dĩ Phồn thấy vậy tâm trạng cũng đột nhiên tốt lên, cũng nhìn theo cười rộ lên lộ ra cặp răng hổ giống như cô.
Ôn Phi bắt đầu thi đấu, một đống trái bóng rổ lần lượt vào rổ, Khúc Dĩ Phồn cứ đứng như vậy lấy tay chống cằm nhìn cô, tâm trạng tốt lên cũng có lý do, đúng là bên cạnh Ôn Phi không có bóng dáng nam sinh vây quanh làm cho anh buông lỏng không ít cảnh giác.
Năm nay, Ôn Phi lại phá kỷ lục của bản thân vào năm trước, Khúc Dĩ Phồn dẫn cô đi ăn, trên bàn cơm, Khúc Dĩ Phồn nói: "Nếu em có yêu ai thì nhất định phải nói anh biết đấy."
"Được rồi, được rồi." Trong miệng Ôn Phi đang nhai mì gạo qua cầu* cơ bản không thèm để ý đến những lời này của Khúc Dĩ Phồn, nếu Khúc Dĩ Phồn không thích cô thì cô cũng đừng nghĩ chuyện yêu đương.
(*) Mì gạo qua cầu: Là một món ăn nhẹ của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.
Danh Sách Chương: