Lúc nghỉ đông đến, Ôn Phi dọn tủ mới nhìn thấy quần áo của Khúc Dĩ Phồn nên bỏ luôn vào túi, thu dọn đầy đủ đồ bỏ vào vali thì xách xuống ký túc xá, Khúc Dĩ Phồn đã chờ sẵn ở đó.
Ôn Phi chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh, đã nhiều năm như vậy rồi nhưng đối với Ôn Phi mà nói Khúc Dĩ Phồn như một cực trên nam châm vậy, bất kể là có đi đến đâu thì ánh mắt của cô vẫn sẽ dừng chính xác trên người anh.
Khúc Dĩ Phồn mặc một cái áo khoác ngoài thật dài, khăn quàng cổ dài che khuất cằm, mũ đội trên đầu chính là cái mà Dương Uyển tự đan. Ôn Phi kéo áo lông lên tận cằm, đội lại mũ ngoại trừ đôi mắt thì mọi thứ đều được che kín lại hết rồi.
Khúc Dĩ Phồn biết Ôn Phi sợ lạnh nên anh đeo cho cô một đôi găng tay, còn mình thì kéo theo hòm vali của Ôn Phi, hai tay của Ôn Phi đều được nhét trong túi tiền nghênh ngang theo phía sau Khúc Dĩ Phồn về nhà.
Vào dịp năm mới, xe lửa đặc biệt rất đông, Khúc Dĩ Phồn phải xếp hàng từ trước để mua được hai vé ngồi cứng, cảnh tượng đám đông tràn đầy sức sống đang chen lấn trong nhà ga thì khỏi phải nói là hoành tráng. Ôn Phi đột nhiên phát hiện Khúc Dĩ Phồn không thích người khác đụng vào, nhưng cũng không có phàn nàn gì về việc đoàn người tràn đầy sức sống này vô tình đụng chạm mình khi đang di chuyển, anh chỉ khẽ cau mày không nói lời nào, chỉ lặng lẽ thu dọn hai cái hành lý... Phải nói là, người đàn ông đang đi phía trước này đã mở một con đường nhỏ để Ôn Phi đi qua.
Ôn Phi chỉ cần đưa tay nắm vạt áo khoác đi phía sau lưng Khúc Dĩ Phồn thì tuyệt đối sẽ không bị người khác đẩy té. Hai người thật vất vả mới lên xe được, lại thật vất vả mới ngồi được vào chỗ, Khúc Dĩ Phồn mới mở miệng nói: "Xem đi, em làm sao mà về được khi không có anh chứ, anh đoán là ngay cả xe em cũng sẽ không vào được."
Ôn Phi thẳng thắn gật đầu, hết sức chân chó cười nói: "Đúng rồi đúng rồi, anh thật tốt."
Đi đường không lâu, chắc là khoảng năm tiếng thì hai người đã về đến nhà, nhớ năm đó khi đến Bắc Kinh chơi phải tốn hết mười mấy giờ ngồi xe hết sức gian khổ.
Để bước xuống xe lại là một việc khác nữa, Khúc Dĩ Phồn vẫn kéo theo hai rương hành lý như cũ còn Ôn Phi thì cúi đầu theo phía sau. Thỉnh thoảng, Khúc Dĩ Phồn sẽ mở miệng hỏi hai câu vì sợ rẽ sang đường khác thì Ôn Phi lại bị lạc trong đám người không tìm được.
Hai người ra khỏi nhà ga liền thấy xe của Khúc Hoài Chính phái đến, người đến là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, lúc nhìn thấy, Khúc Dĩ Phồn dừng lại một chút, sau đó mới mở miệng hô: "Chú hai."
Ôn Phi không biết chú của Khúc Dĩ Phồn, ngược lại chú Khúc Dĩ Phồn thấy Ôn Phi liền cười lấy túi trong tay cô: "Đây là cô nhóc của nhà họ Ôn à, tên Tiểu Phi sao? Ai da đã lâu không gặp rồi trước kia, lúc gặp cháu thì cháu mới lớn một chút thôi." Nói xong thì để tay ngay hông để đo thử, nụ cười trên mặt thì rất ôn hòa.
Ôn Phi nhìn ông cười gọi chú xong không nói nữa.
Đi theo Khúc Dĩ Phồn lên xe ngồi, trên đường đi yên tĩnh rất lâu, Khúc Dĩ Phồn mới hỏi: "Chú hai, gần đến tết rồi sao chú còn ở đây?"
Khúc Hoài Văn nói: "Cháu không biết sao, hai ngày trước chú cả mới qua đời nên chú với thím của cháu, còn có Tiểu Kiều nữa đều đến nhà cháu cùng ăn năm mới."
Khúc Dĩ Phồn không nói nữa, nhếch miệng nhìn qua Ôn Phi, Ôn Phi không rõ chuyện gì ánh mắt đầy chữ: Anh nhìn em làm gì? Em không biết gì hết mà.
Khúc Dĩ Phồn không có tình cảm gì với cái người chú cả vừa mới mất cách đây hai ngày này. Hằng năm vào mỗi dịp Tết anh vẫn hay về quê đón tết với ông bà nội, nhưng hai mươi năm nay vẫn chưa gặp qua. Nhưng anh lại biết Tiểu Kiều trong miệng Khúc Hoài Văn là ai, Khúc Tiểu Kiều quả thật là đại ma vương trong cả gia tộc. Nếu nói Khúc Dĩ Phồn làm gia tộc cao ngạo thì cái tên Khúc Tiểu Kiều kia là người gặp người tránh.
Mà điều Khúc Dĩ Phồn phiền nhất tuy Ôn Phi không nhớ rõ, nhưng mà anh vẫn nhớ rõ ràng có một năm Khúc Hoài Văn dẫn theo Khúc Tiểu Kiều đến ở hai ngày tại nhà anh, thì hai ngày đó Ôn Phi liền theo sau Khúc Tiểu Kiều mà gọi: Anh Tiểu Kiều!
Trong hai ngày đó, Khúc Dĩ Phồn không nói điều gì.
Danh Sách Chương: