Hồ Khải cũng có chút nhân tính nên sắp xếp không ít ghế nhựa xung quanh, chỗ xe Khúc Dĩ Phồn đậu có chút xa, nếu không Ôn Phi đã dứt khoát kéo người ngồi vào trong xe cho ấm rồi.
Đinh Kỳ nói: "Chúng ta đã lâu không gặp, không ngờ em vẫn còn giống như trước đây, cái vẻ mặt này, cái dáng người này lớn lên, ôi..."
Ôn Phi cười lộ ra cặp răng khểnh: "Đàn chị, em nhớ rõ không phải trước kia chị thích Khúc Dĩ Phồn sao? Sao mà sau khi tốt nghiệp lại ở chúng với Kim Tiết Cao thế? Em hỏi Hồ Khải, Hồ Khải cũng chẳng nói cho em biết nguyên nhân."
Đinh Kỳ trừng mắt liếc Ôn Phi một cái: "Em cho là thích một người cứ nhất định giữ người ấy bên cạnh à? Có một loại tình yêu tên là buông tay hiểu không?"
Ôn Phi cười càng rạng rỡ: "À~ em biết chứ, thật ra chị không hề thích Khúc Dĩ Phồn, khi đó chị chỉ là thanh xuân, là tuổi trẻ coi trọng vẻ ngoài của Khúc Dĩ Phồn thôi đúng không?"
Đinh Kỳ nói: "Chị có thể cam đoan, nữ sinh thời trung học từng theo đuổi Khúc Dĩ Phồn bây giờ không phải đang yêu đương thì cũng là đã kết hôn rồi, nói không chừng còn là mẹ của đứa nhỏ rồi, ai có thể xem đoạn tình cảm lúc trẻ này nghiêm túc bàn chuyện kết hôn chứ."
Vương Á xen vào: "Không chính xác nha, có người thật sự vẫn thích người nào đó không hề thay đổi, chỉ là người kia không biết thôi."
Bây giờ, Đinh Kỳ mới dừng tầm mắt trên người Vương Á, có hơi đồng ý vươn tay, Vương Á hiểu ý nên cũng vươn tay bắt tay cô ấy, Đinh Kỳ nói: "Ai da, em hiểu người khác quá à." Quay sang Ôn Phi nói: "Chị nói này, bây giờ em cũng trưởng thành rồi, em không sợ nếu bây giờ không thổ lộ đoạn tình cảm này cho Khúc Dĩ Phồn biết thì sẽ không có cơ hội sao?"
Ôn Phi trừng mắt: "Chị nói em làm thế nào giờ? Khúc Dĩ Phồn em thích anh, chúng ta quen nhau đi! Có lỗi thời không? Học sinh bây giờ có thể nói như vậy, em bây giờ thì không nói được."
Đinh Kỳ: "Vậy em dùng ngôn ngữ hình thể nói cho cậu ta biết, chị nghe Hồ Khải nói nhà của cậu ấy rò rỉ nước đang được sửa lại nên dọn đến ở cùng em mà đúng không? Đây là cơ hội tốt đó, chờ lúc hai người cùng nhau về nhà, đè cậu ta lên phía sau cánh cửa mạnh mẽ hôn một cái, là đàn ông đều sẽ hiểu rõ mà?"
Vương Á kinh ngạc: "Được không vậy ạ? Lỡ như dọa Khúc Dĩ Phồn thì làm sao?"
Ôn Phi nâng mi: "Chị và Kim Tiết Cao sẽ không làm như vậy chứ?"
Đinh Kỳ: "Đó là anh ấy cưỡng hôn chị."
Sau đó, Ôn Phi không nói gì nữa chuyển sang chuyện khác, ba cô gái nói chuyện chưa bao lâu đã bị Hồ Khải lôi đi, Khúc Dĩ Phồn đứng ngay trung tâm, một số bạn học nữ của Hồ Khải nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn đi đến, Ôn Phi nhìn thấy đau hết cả mắt.
Tính tình Khúc Dĩ Phồn cũng tốt mỗi khi thấy nữ sinh đến gần anh, anh sẽ sẵn lòng nói chuyện phiếm với đối phương, Ôn Phi tức giận khi thấy Khúc Dĩ Phồn thân mật với người khác như vậy, đáng giận hơn là nó xảy ra trước mặt cô nên càng thêm tức giận.
Thật ra, Ôn Phi cũng rất sợ, sợ giống như Vương Á nói, nếu chủ động thổ lộ nhưng cuối cùng Khúc Dĩ Phồn lại không hiểu được tâm tư cô, lại dọa cho Khúc Dĩ Phồn sợ thì sau này, chính mắt cô nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn từng ôn hòa chăm sóc mình ngày càng cách xa mình, nghĩ vậy thôi Ôn Phi đã chịu không nổi.
Hồ Khải đứng giữa, hai tay khoác lên vai Khúc Dĩ Phồn và Kim Tiết Cao: "Hôm nay tớ rất vui, hai anh em tốt của tớ đều ở bên cạnh, uống rượu thoải mái, hôm nay tớ muốn làm chuyện lớn, nên rót rượu kính hai người, chúng ta cùng uống!"
Mọi người xung quanh vỗ tay, còn có vài người rót rượu xong đi tìm Khúc Dĩ Phồn, lại chọc bạn gái Kim Tiết Cao, không có nhiều nữ sinh đến xung quanh hắn, cơ bản đại đa số đều sẽ bò lên người Khúc Dĩ Phồn.
Khúc Dĩ Phồn nghĩ cũng là sinh nhật Hồ Khải, mọi người đều vui vẻ, nếu có thể từ chối thì từ chối, không được thì uống, làm cho nhanh lẹ như tính tình Hồ Khải vậy, còn nếu uống hết thì kết cục như nhau thôi.
Mấy nữ sinh kia đều không uống, tay cầm ly tiến lên mời rượu, một tay lại đưa ra phía sau, Ôn Phi đứng từ xa nhìn hai đầu chân mày nhăn lại thành một đường.
Lúc này, Khúc Dĩ Phồn phát hiện ra ánh mắt của cô, thấy anh nhìn mình Ôn Phi lập tức thả lỏng chân mày, lộ ra nụ cười tươi không để cho Khúc Dĩ Phồn thấy chút khác thường nào.
Danh Sách Chương: