Mục lục
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả đám nghe xong câu này đều không dám lỗ mãng.



Bạn bè và bạn gái là hai khái niệm khác biệt hoàn toàn.



Hứa Gia đem mấy thanh niên này giới thiệu từng người cho Bùi Vân Khinh, bọn họ đều là những phú nhị đại, quan nhị đại, ra ngoài cũng có chút tiếng nói.



Mọi người vào chỗ ngồi, Hứa Gia kéo Bùi Vân Khinh ngồi xuống vị trí bên cạnh Tư Đồ Duệ để thể hiện sự tôn trọng của cô.



"Hôm nay, hiếm khi mời được Vân Khinh qua, ta mời khách, các ngươi không cần khách sáo."



Trong câu lạc bộ, có cả đồ ăn Trung Quốc và đồ ăn phương Tây, Vì sợ Bùi Vân Khinh ăn không quen, Hứa Gia gọi cho cô một phần đồ ăn Trung Quốc.



Một phú nhị đại họ Lâm gọi rượu, ngay khi Bùi Vân Khinh định nói, Tư Đồ Duệ đã lên tiếng.



"Lái xe uống rượu cái gì, không muốn sống nữa à!"



Phí nhị đại họ Lâm nghe thấy mà cảm thấy sững sờ, "Thái tử, kĩ thuật của cậu mà còn quan tâm chuyện này sao?"






"Ngươi muốn uống?" Tư Đồ Duệ nhếch cằm, "Lăn đi nơi khác mà uống."



Người kia vội cười lấy lòng, "Không uống không uống, vậy chúng ta uống chút nước trái cây."



Hứa Gia ngồi bên cạnh, huých cánh tay Bùi Vân Khinh một cái, ghé vào tai cô nói nhỏ.



"Kể từ khi hắn ta đua xe với cô lần trước, bây giờ lái xe liền không uống rượu."



Bùi Vân Khinh cười một tiếng.



Một lát sau, đồ ăn cùng đồ uống mang lên, mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện, một vị phú nhị đại có chút tò mò hỏi Bùi Vân Khinh.



"Vân Khinh, tôi trước nay chưa từng gawjo cô, cô là người nhà nào?"



Hàn Duy cũng ngẩng đầu, "Đúng vậy a, tôi cũng tò mò!"



Bùi Vân Khinh đang muốn mở miệng, Tư Đồ Duệ đã cướp lời.



"Hỏi cái gì hỏi, ăn cơm còn không chặn nổi miệng mấy người?"



"Thái tử, chúng ta hỏi một chút cũng không được?"



"Ta họ Bùi, mẹ ta là La Yên, La thị chế dược La gia."



Nghe xong lời này, Hàn Duy lập tức biến sắc, "Cô là nữ nhi La Yên, đó không phải là Đường. . ."



Tư Đồ Duệ lại một lần nữa đánh gãy lời Hàn Duy: "Các người biết cô ấy là bạn ta là đủ rồi, không cho phép hỏi linh tinh."



Bùi Vân Khinh không đề cập qua bối cảnh của mình, Tư Đồ Duệ trong lòng biết cô chính là có nguyên nhân, bởi vậy cũng chủ động yểm trợ giúp cô.



Kỳ thật, chuyện này đến bây giờ, Bùi Vân Khinh đã không còn quan tâm nữa rồi.






Bất quá đối phương có hảo ý, cô cũng cảm thấy cảm kích.



Trong lúc mọi người ăn cơm, cô liền quay sang hướng Tư Đồ Duệ, "Chuyện lần trước, cám ơn ngươi!"



Bùi Vân Khinh luôn luôn là người ân oán phân minh, Đới Anne lần trước, hắn cũng coi như là có công.



Câu cảm ơn này, cô vẫn nên nói.



Tư Đồ Duệ nhún nhún vai, "Ta chỉ là nhìn cô ta không vừa mắt mà thôi!"



Bất cứ lý do gì!



Dù sao, cô cũng đã cảm ơn.



Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, một cô gái đi theo một phú nhị đại liền cầm micro lên hát.



Điện thoại của Bùi Vân Khinh kêu lên, cô nói xin lỗi rồi đứng dậy đi ra ngoài hành lang.



Trong hành lang người đến người đi, cô đứng gần chỗ rẽ vào phòng vệ sinh mới đem điện thoại kết nối.



Trong phòng vệ sinh, Cố Tây Phán di họp lớp vừa trang điểm xong bước ra.



Nhìn thấy Bùi Vân Khinh, cô ta nhanh chóng quay lại phòng vệ sinh, từ xa nhìn chằm chằm Bùi Vân Khinh.



Nha đầu này đến nơi này tới làm cái gì?



Bùi Vân Khinh đang nghe điện thoại, không để ý có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.



Người gọi tới chính là bạn cùng phòng ở trường đại học của cô - Đinh Linh, gọi tới để nói cho cô biết thông báo của nhà trường, yêu cầu cô quay lại trước một tuần.



"Được rồi, cảm ơn cậu, gặp lại ở trường học!"



Vừa cúp điện thoại, xoay người liền nhìn thấy Tư Đồ Duệ.



Chỉ nghĩ hắn đi vệ sinh, cô gật đầu với hắn một cái.



Đối phương lại đưa tay ra, giữa chặt cánh tay cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK