Mục lục
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vân Khinh, chúng ta đều có những chuyện không thể làm được"



Lấy khăn tay giúp cô lau nước mắt, Đường Mặc Trầm dùng tay đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.



"Hiện tại không cần lo lắng những chuyện này, chăm sóc tốt cho ông, cùng ông sống những ngày tháng vui vẻ mấy tháng này!"



Bùi Vân Khinh vừa khóc vừa gật đầu.



"Em muốn về La gia một chuyến, bọn họ làm thủ tục xuất viện cho ông, em rất lo lắng."



Đường Mặc Trầm gật đầu.



"Đến La gia!"



Xe tiến về phía trước, anh không nói thêm câu gì, chỉ vòng tay qua vai cô, lặng lẽ an ủi cô.






Mẹ Đường mất sớm, lúc đó Đường Mặc Trầm vẫn chưa trưởng thành.



Anh hiểu rất rõ cảm giác mất đi người thân là như thế nào.



Lúc này không biết làm gì để cô thoải mái.



Anh chỉ có thể làm bạn!



Bùi Vân Khinh cũng không nói gì, lặng lẽ tựa vào vai anh.



Tận lúc xe lái vào tiểu khu La gia, cô mới ngồi thẳng dậy, chỉnh lại đầu tóc.



Lúc hai người xuống xe, trên mặt cô gái nhỏ vô cùng bình tĩnh đầy vẻ kiên cường.



Như Đường Mặc Trầm đã nói, bây giờ có khóc cũng vô ích.



Cô chỉ có thể làm hết khả năng của mình, hoàn thành tâm nguyện của ông ngoại, để ông vui vẻ đi nốt quãng đường này.



Người giúp việc mở cửa thấy Bùi Vân Khinh cùng Đường Mặc Trầm thì vội vàng mời hai người vào phòng khách.



Ở phòng khách, mấy người nhà họ La đang nhỏ giọng thảo luận gì đó.



Bùi Vân Khinh vào nhà, cau mày chất vấn tất cả mọi người.



"Bây giờ ông ngoại đã như thế này rồi mà các người còn để ông xuất viện?"



Thấy cô đến, Bạch Phượng Cầm đứng lên.



"Cô cũng biết ông cụ bị bệnh, thế mà nói đi là đi, bây giờ có tư cách gì chất vấn chúng tôi? La gia chúng tôi không có loại con cháu bất hiếu như cô, cút đi cho tôi. . ."






Lời còn chưa nói hết đã thấy Đường Mặc Trầm tiến vào phòng khách.



Thấy anh, Bạch Phượng Cầm quai hàm mở lớn, như bị nghẹn lại, miệng cứng đờ không nói được gì.



Mọi người đều là sợ hãi đứng lên, anh cả La Trường An cắn răng bước lại gần, lấy hết can đảm mở miệng.



"Tôi biết Bộ trưởng tiên sinh quyền cao chức trọng, nhưng đây là chuyện của nhà chúng tôi, anh không nên xen vào."



"Chuyện nhà của La gia các người không liên quan gì đến tôi, nhưng mà. . ." Đường Mặc Trầm sắc mặt trầm xuống, "Nếu như có người gây khó dễ cho Vân Khinh, vậy thì liền có liên quan đến tôi."



Một câu nói làm tất cả mọi người câm như hến.



Hồ Lập Bình vội vàng làm dịu không khí, "Xem ngài nói kìa, làm gì nghiêm trọng như vậy? Bộ trưởng, mời ngồi."



Đường Mặc Trầm không để ý.



"Ông ngoại đang ở đâu?" Bùi Vân Khinh hỏi.



"Ông đang nghỉ ngơi trên lầu." La Gia Tuệ sợ hãi nhỏ giọng trả lời, "Vân Khinh, cô đừng hiểu lầm, tự ông muốn xuất viện.



Từ lần trước, hãm hại Bùi Vân Khinh không thành, bị Đường Mặc Trầm suýt nữa bóp chết, La Gia Tuệ đã có bóng ma tâm lý.



Hiện tại mỗi lần nhìn thấy Bùi Vân Khinh đều không khác gì chuột nhìn thấy mèo, chứ đừng nói là còn có cả Đường Mặc Trầm ở đây.



Bùi Vân Khinh không có tâm trạng đấu khẩu với bọn họ, xoay người lên lầu.



Mọi người ở đây không muốn để cho cô đi gặp La lão gia tử, nhưng có Đường Mặc Trầm ở đây, không ai dám ngăn cản.



Nhưng lại sợ cô nói lung tung trước mặt ông, thế nên cũng nhanh chóng theo cô lên lầu.



Phòng ngủ chính trên tầng hai.



Bác sĩ vừa kiểm tra cho La lão gia tử, thấy mọi người vào thì chủ động đứng sang một bên.



"Tình hình hiện giờ của ông ấy vẫn ổn, tôi mang một ít thuốc đến, nếu đau quá thì uống một chút!"



Với tình hình này của La lão gia tử thì có uống thuốc gì cũng vô dụng, chủ yếu là để giảm đau, để ông đỡ thống khổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK