Mục lục
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 63: Bị nhấc bổng lên đến đùi



Edit: Miêu



Ôn Tử Khiêm nhìn vị ôn thần bị Bùi Vân Kinh mang ra khỏi ký túc xáâmthầm cảm thấy thở phàonhẹnhõmmộthơi,mộtlần nữa lại đối mặt mọi người còn lại trong phòngthìtrênmặtanhtađãlàmộtmảng lạnh băng và nghiêm nghị.



“Cha của tiểu thư Bùi Vân Kinh là ngườianhhùng chiến đấu vì đất nước làm như vậyđãvũ nhụcmộtanhhùng nếu các người đến tòa án quânsựthìphải trả giá bằng chịu trách nhiệm pháp luật?”



Thẳng đến lúc này, đám người Phùng Tinh Tinh mới bị dọa đến hồn phách bay tán loạn,mộtlần nữa trở lại.



“Thực xin lỗi, chúng ta… Chúng ta về sau cũngkhôngdám nữa!”



“Đúng vậy, chúng ta lập tức đến Bùi Vân… Bùi tiểu thư xin lỗi!”



….



“khôngcần!” Ôn Tử Khiêm lạnh lùng đánh gãy tiếngnóicủa mọi người,hắntakhôngthích nhất là loại người hay bắt nạt kẻ yếu này nọ, “Các người là loại người hóa sắc,khôngcó tư cách làm thầy, càngkhôngcó tư cách làm bác sĩ, sáng mai các người làm thủ tục đuổi khỏi trường. Nếukhông, chúng ta liền gặp nhautrêntòa án!”



trênthực tế, cách trừng phạt này đối với mấy người nàyđãxem lànhẹnhất rồi nếu để vị kia ra tay chỉ sợ ngay cả phần mộ tổ tiên hai người cũng bị đào lên.



Dù sao, bọn họkhôngchỉ làm phục Bùi Vân Kinh mà còn là Bùi Phàm nữa.



Chiếc hộp gỗ bị hư hại đầy huy hiệu kiakhôngcần đoán cũng biết là của Bùi Phàm.



Người kiakhôngchỉđãtừng cứu mạng Đường Mặc Trầm, mà còn là người quân nhân kính trọng nhất trong cảm nhận củaanh.



mộtcâu quyết định mấy số phận của con người, Ôn Tử Khiêm xoay người nhìn về phía Đinh Linh.



“Đây là của Bùi tiểu thư?”



“Vâng… Đúng!”



Đinh Linh vội vàng đem vật trong tay và hộp gỗ đưa đến tayanhta.



Ôn Tử Khiêm tiếp nhận hộp gỗ, lễ phép hướng đối phương gật đầu xoay ngườiđira khỏi ký túc xá chỉ để lại bên trong hối hận cùng khóckhôngra nước mắt của mọi người.



….



….



mộtđường ôm lấy thắt lưng Đường Mặc Trầm xuống lầu, cho đến khi đưaanhra khỏi đại sảnh.



Ngoài cửa mưa như trút nước.



côdừng bước chân lại, nhìn thăm dò phía ngoài chú ý đến đứng cách đókhôngxa đánh đôi tránh xe, vội vàng buông lỏng cánh tay củaanh.



“Emđiđến xe lấy ô!”



thậtvất vả vết thương củaanhmới chuyển tốt, tuyệt đốikhôngthể lại gặp mưa.



“…”



Đường Mặc Trầm muốn ngăn cản, Bùi Vân Kinhđãlao xuống bậc thang chạy vào trong mưa.



Tài xế chú ý tình huống của bên nàyđangcầm lấy ô xuống dưới nhìn đến Bùi Vân Kinhđinhanh lại đây đem ô che ở bêncô.



Lao xuống bậc thang, Đường Mặc Trầm đoạt lấy ô của tài xế đưa tay bắt lấy cánh tay Bùi Vân Kinh.



Ôn Tử Khiêm vừa mới xuống lầu cũng đến đây, nhìn thấymộtmàn này vội vàng xong lại đem ô che cho Đường Mặc Trầm.



Tài xế chạy đến mở cửa xe phía sau ra, bàn tay Đường Mặc Trầm đẩymộtcáiđãlàm chocôngồi vào ô tô.



“Mau cởi quần áo ra, cẩn thận làm ướt miệng vết thương.”



Bùi Vân Kinh ngồi thẳng người, đưa tay đến muốn giúpanhcởi áo khoác âu phục, đầu ngón tay vừa mới đụng vào áo chéo củaanhđãbị người đàn ông gạtđi.



“Ai bảo em chạy ra?”



Mưa lớn như vậy, bị cảmthìphải làm sao bây giờ?



côchỉ là vóc dángnhỏnhắn nếu phát sốtmộtlần liền gầy xuốngmộtvòng…



“Em chỉ lo lắng…”



“Lo lắng cái gì?khôngthể để cho tài xế chạy xe qua đấy sao,khôngthể chờ Ôn Tử Khiêm lấy ô giùm sao?” Mở ra hòm cất đồ lấy ramộtcái khăn dùng sức giúpcôxoa đầu đến mặt nhưng trong miệng Đường Mặc Trầm cònđangmắng “Ăn mặc váy liền thân chạy trong mưa, em cho là thân thể mình tốt lắm hay sao,đãquên lần trước bị viêm phổi à…. Xúc động, ngây thơ, ngu ngốc!”



Cho nênanhđangquan tâm nên tức giận à?



“Thất thần làm gì, lại đây!”



Lại đây?



Bùi Vân Kinh cònđangrun sợ, người liền bịanhkéo qua bị nhấc bổng lên đùianh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK