Mục lục
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 25: "Thẩm vấn và phán quyết "



Đường Mặc Trầm dời tầm mắt, "Ai bảo em mặc loại quần áo kiểu này, đắp kĩ thảm vào!"



Bùi Vân Khinh đành phải đem tấm thảm mình để hờ hững khoác lên bả vai. Vểnh cái miệngnhỏnhắn lên,nhỏgiọng than thở.



"Em cảm thấy rất đẹp mà!"



Người đàn ông nào cũng đều hy vọngcôăn mặc càng mát mẻ càng tốt. Bắt mình quấn kín thế này, chắc chỉ có Đường Mặc Trầm lớn lên đầu gỗ!



Nhìncôbé chu môi, Đường Mặc Trầmâmthầm cảm thấy có chút hối hận.



Nhíu mày,anhlại ra ngoài. Bùi Vân Khinh chỉ coi nhưanhđanggiận dỗi, chân trần đuổi theo tới hành lang.



"Chúnhỏ,anhđừng nóng giận mà. Nếuanhkhôngthích lần sau emsẽkhôngmặc nữa..."



Đường Mặc Trầm quay người lại, để ýcôđangchânkhônggiẫmtrênđất, lại cau mày lại.



Mỗi lần đến kì đều đau bụng kinh, thế mà còn chânkhôngchạy loạn.



"Lên giườngđi!"



Bùi Vân Khinhkhôngdám phản kháng, đành phải xoay người trở về, làm ổ trong chăn ấm áp.



Hừ!



Lênthìlên, chỉ mong sau này đừng có mà thích người ta nhé!



Đồ lớn rồi mà còn ngu ngốc, lớn lên mà còn đầu gỗ...



Nếukhôngphải vìanh, mìnhsẽăn mặc ít như thế sao?



Đúng lúc này, bụngcôvang lên mấy tiếng " lỗ lỗ ". Theo bản năng, Bùi Vân Khinh liếc mắt đến cái bánh ngọttrênbàn, lại bắt buộc bản thân thu hồi tầm mắt.



"Cho rằng mình là bộ trưởngthìrất giỏi à? Chờ ai đó về đến tận bây giờ, đói bụng muốn chết mà chỉ biết mắng nhiếc người ta!"



Cầm chặtmộtcái gối,côphát tiết ném nó ra cửa.



Cửa phòng mở ra, Đường Mặc Trầmđira ngoàiđãquay lại, trong tay còn cầm chai rượu đỏ cùng hai cái ly.



Nhìn cái gối đầuđangbaymộtvòng cung đẹp mắt, Bùi Vân Khinh hóa đá ở tại chỗ.



Người đàn ông nhanh tay nhanh mắt, hơi dịch sang bên cạnh, tránh né thành công "ám khí"đangbay tới. Gối đầu bay thẳng ra cửa, gây ramộttiếng vang nặng nề ở hành lang.



Cứ nghĩ rằng Đường Mặc Trầm tức giận bỏđi, ai mà biết đượcanhchỉđira ngoài lấy rượu chứ?



Bùi Vân Khinh ngồi ở đầu giường, khóckhôngra nước mắt, gục đầu xuốnhkhôngdám nhìn vẻ mặt kia.



"Chúnhỏ, Em... Người takhôngphải cố ý, emkhôngphải nhưng màanh,khôngphải... Emkhôngnghĩ làanh...khôngphải, em..."



Tiếng bước chân từng bước từng bước tới gần, làm timcôcũng từng chút từng chút sợ hãi theo.



Xong rồi xong rồi, lần này nhất địnhanhsẽđem mình đuổi ra ngoài.



khôngkhí dường nhưcôđọng lại, Bùi Vân Khinh nắm chặt hai tay, chờsựthẩm vấn và phán quyết của bộ trưởng nhà mình.



"Sinh nhật vui vẻ!"



trênđỉnh đầu, giọng người đàn ông giống như tiếng đàn công-bat du dương, thậm chí còn có chút ôn nhu.



Bùi Vân Khinh kinh ngạc ngước mắt, ánh mắt xẹt qua bánh ngọt trong tayanh, lại nhìn qua ánh nến chập chờn, dừng ở khuôn mặtanhtuấn kia.



"anh...khôngđuổi emđisao?"



Đồng tử Đường Mặc Trầm co lại, "Sao em lại cho rẳnganhđuổi emđi?"



"Mới là lạ đó!" Khóe môi thiếu nữ cong lên, "Em cũng muốn ước trước nến."



Ánh mắtmộtlần nữa dừng lạitrênbánh sinh nhật. Hai tay Bùi Vân Khinh tạo thành hình chữ thập ở trước ngực, nhắm mắt lại.



Trước kianóihứa hẹn ước nguyện gì đó, đều cảm thấythậtviển vôngkhôngcóthật. Nhưng ngay cả mình cũng có thể sống lại,côtin tưởngtrênthế giới nàychuyện kỳ diệu gì cũng có thể xảy ra. Vì thế phá lệ trịnh trọng thành kính.



Đường Mặc Trầmđangcầm bánh kem, nhìn ánh nến hắt lại ánh sángtrênmặtcôbé,khôngkhỏi sinh ra vài phần tò mò.



Thành kính như vậy sao, em ấyđangứic nguyện gì vậy?



"Được rồi!" Bùi Vân Khinhđãmở mắt. Cố gắng thổi " phù phù " thổi nến.



"Giờ chúng ta vừa ăn bánh vừa uống rượu đượckhông?"



Nhìn dáng vẻ vui vẻ củacô, Đường Mặc Trầm đương nhiênsẽkhôngcự tuyệt. Rót đầy hai ly rượu,anhnâng ly, ly còn lại đưa chocô.



Bùi Vân Khinh nâng li rượu lên, đôi mắt sáng trong chống lại tầm mắt đối diện.



"mộtly này, emthậtlòngnóixin lỗi chúnhỏ. Mọi chuyện lúc trước đều là do emkhôngtốt. Về sau em nhất địnhsẽngoan ngoãn nghe lờianhnói!"



...



...



Ngủ ngon

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK