Mục lục
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vân Khinh!” Đường Mặc Trầm vươn lòng bàn tay ôm cô, “Tối hôm qua có người khác bỏ thuốc vào nước cho anh.”



Bùi Vân Khinh cảm thấy gánh nặng trong lòng liền được giải tỏa.



Hóa ra là chuyện này, cô còn tưởng rằng anh ấy còn có chuyện khác. . .



Cô ôm vai anh an ủi.



"Cũng không phải lỗi của anh."



Đường Mặc Trầm nhíu mày.



"Em không tức giận?!"



Nhận thấy sự tha thứ của mình quá dễ dàng, Bùi Vân Khinh ho khan một tiếng.



"Anh cũng đã nói là thân bất do kỉ, em. . . Em làm sao có thể tức giận với anh, anh cũng là người bị hại, với lại. . . ANh chỉ là ảo giác, cũng không phải thật sự làm ra chuyện này với người khác!"






"Không, anh. . . Anh thực sự đã làm!"



"Có lẽ. . . Chuyện này. . . Chỉ là ảo giác của anh mà thôi, lúc đó anh cũng không tỉnh táo!"



"Anh biết đó là sự thật."



Bùi Vân Khinh sững người tại chỗ.



Vốn dĩ nghĩ rằng, anh sẽ coi mọi thứ như ảo giác, nhưng cô không ngờ rằng anh lại có thể xác định được những chi tiết này trong trạng thái tinh thần như vậy.



Chẳng lẽ là do cô còn chỗ nào chưa xử lí tốt sao?



Đúng rồi!



Máu. . .



Nhất định là trên người anh có máu!



Chết tiệt!



Bùi Vân Khinh chỉ muốn tát cho mình hai cái.



Hiện tại, anh không chỉ nghĩ mình lừa dối cô mà còn nghĩ rằng anh đã ngủ với một người đàn ông. . .



Làm sao anh ta có thể chấp nhận loại chuyện này? !



Cô cụp mi xuống, chột dạ không dám nhìn vào mắt anh.



Tại sao lại như vậy, chuyện này. . . Làm thế nào mới tốt đây? !



Thấy cô im lặng, Đường Mặc Trầm càng lo lắng.






Lần trước anh vừa đi ăn cơm với một người phụ nữ, cô giống như người điên mà phát cáu với anh



Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, anh đoán cô sẽ ghen, sẽ tức giận.



Đường Mặc Trầm nghĩ đến mọi khả năng để cô trút giận, nhưng không ngờ cô lại không nói lời nào.



"Vân Khinh, em không cần kìm nén bản thân, em phát cáu, em mắng anh. . . Hoặc là. . ." Anh đột nhiên nắm lấy lòng bàn tay của cô, "Em đánh anh!"



Bùi Vân Khinh không phản ứng kịp, ngón tay run lên.



Viên thuốc bị kẹp giữa ngón tay cô bay ra, đập vào mặt Đường Mặc Trầm, rơi xuống sàn.Nhìn thấy viên thuốc rơi dưới đất, Đường Mặc Trầm lo lắng ngẩng mặt lên.



"Em bị bệnh?"



"Không có!"



Khóe mắt quét qua mặt bàn, chú ý tới hộp thuốc ở đó, Đường Mặc Trầm đứng dậy, nắm lấy hộp thuốc trong tay, liếc nhanh một cái.



"Em đang uống thuốc tránh thai?!"



“Em vẫn còn là học sinh, không thể mang thai.” Bùi Vân Khinh nói nhỏ.



Việc uống thuốc tránh thai khẩn cấp thỉnh thoảng một hai lần cũng không sao cả, nhưng không thể uống thường xuyên, nếu không sẽ gây tổn hại rất lớn đến sức khỏe.



Anh chưa bao giờ nghĩ đến biện pháp tránh thai nên cô nhất định phải uống thuốc hàng ngày, đề phòng vạn nhất.



Suy cho cùng, thời điểm này không phải là thời điểm thích hợp để mang thai.



Đường Mặc Trầm bóp nhẹ hộp thuốc nhỏ trong tay, trong lòng càng thêm ảo não.



Cô đã hy sinh rất nhiều cho anh nhiều như vậy, nhưng anh lại. . .



“Anh đúng là đồ khốn nạn!” Quay người, anh lại đi tới trước mặt cô, “Vân Khinh, em không nên tha thứ cho anh, em nên phát cáu, không sao đâu, em không cần phải sợ anh, vô luận em phát tiết lên người anh như thế nào cũng được, đều là anh xứng đáng nhận lấy! "



Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông tràn đầy vẻ ảo não, Bùi Vân Khinh nhìn thấy cũng là đau xót.



“Chú nhỏ” giọng nói của Bùi Vân Khinh run run bước tới, cô ôm chặt lấy eo anh, “Em không muốn nói dối anh, em thật sự không muốn, đều là lỗi của em, anh cái gì cũng đều không sai, đều là em không đúng!"



“Nói bậy!” Đường Mặc Trầm rút cánh tay cô ra, cau mày nhìn cô rơi lệ, “Rõ ràng là anh đã làm chuyện sai trai."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK